Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 271 - Chương 271 - Cứu Viện 2

Chương 271 - Cứu viện 2
Chương 271 - Cứu viện 2

Một cương khí giống như phi kiếm lập tức xuyên qua trán của nam tu, khiến cho trên trán của hắn hiện ra một lỗ máu nhỏ, hắn lập tức ngã xuống đất.

Mấy động tác này diễn ra rất nhanh, từ đầu đến cuối, đối phương còn chưa kiopj phát động phù lục bảo toàn tính mạng kia.

Vô số dây leo rút về trong đất, hiện ra bóng dáng cao ráo giống như tùng bách của Phương Tịch.

Hắn nhìn về phía Vi Nhất Tịch mỉm cười, rất không khách sao thu túi trữ vật của nam tu về.

Sau khi suy nghĩ một lát, hắn cũng thu cả túi trữ vật từ trên thi thể của phi tu gần đó.

- Đại thúc!

Nhìn bóng người không khác nào trong ký ức kia, Vi Nhất Tịch vui vẻ kêu lên.

- Hoa đạo hữu...

Phương Tịch nhìn Hoa Thiền Quyên, lại phát hiện khí tức sinh mạng của đối phương đang nhanh chóng giảm xuống.

- Không sao, ta chỉ tiêu hao chút nguyên khí mà thôi. Lão thân còn chịu đựng được! Nhất thời nửa khắc không chết được!

Hoa Thiền Quyên thu hồi pháp khí phi đao, những sợi tóc đen còn sót lại trên đầu cũng biến thành tóc bạc. Dường như chỉ trong giây lát, nàng đã già đi mười mấy tuổi.

- Mẫu thân...

Vi Nhất Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, nước mắt không khỏi trào ra.

...

Song Tử Đông Phong.

Lư Quá cầm pháp khí Kim Toa trong tay, hóa thành một tia sáng đâm thủng ngực một phỉ tu không kịp né tránh.

- Muốn chết, muốn chết...

Trong tay hắn còn kéo một bé trai vừa cứu được từ trong nhà Mộc Trung ra.

Lúc đó tình huống bên kia quá khẩn cấp, nhi tử của Mộc Trung lại bảo cho hắn dẫn theo thằng bé đi trước, cả nhà bọn họ ở lại chặn đường.

Ngay cả như vậy, Lư Quá dẫn theo cậu bé chạy đến chân núi vẫn bị phỉ tu đuổi kịp.

- Hì hì... Chúng ta làm sao có thể để cho các ngươi chạy thoát được?

- Cũng tại nhị đương gia chúng ta nghe nói trên Tây Phong có nữ tu xinh đẹp vẫn còn nguyên âm, mới sốt ruột chạy đi, bằng không ngươi thậm chí chẳng chạy nổi xuống chân núi đâu...

Một nữ tu mặc váy gần như trong suốt cười dài, bước từ trong bóng tối ra.

- Đi Tây Phong à? Vậy đại khái không còn sống nữa rồi...

Lư Quá ho khan vài tiếng, cười lạnh đáp lại.

- Ngươi tự tìm chết!

Nữ phỉ tu xinh đẹp lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, vung vẩy một pháp khí Xà Mãng Tiên muốn tiễn Lư Quá lên đường.

Phụt phụt!

Trong phút chốc, từng sợi dây leo bắn ra khỏi mặt đất, nhanh chóng quấn lấy phỉ tu ở đây.

- Đây là... Triền Nhiễu Thuật? Cứu mạng!

- Sao pháp thuật cấp thấp này mạnh như thế? A...

Vô số lớn dây leo quấn chặt lấy phỉ tu, giống như mãng xà không ngừng dùng sức siết chặt, khiến bọn họ gãy xương mà chết.

- A, tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng!

Nữ phỉ tu xinh đẹp biến sắc, quỳ xuống xin tha.

Nhưng trong phút chốc, một cái gai gỗ không chút nương tình đã xuyên qua cái đầu tuyệt đẹp của nàng.

- Lư Quá...

Một chiếc phi thuyền dừng lại, từ phía trên đó vọng ra giọng nói của Vi Nhất Tịch. Nàng vẫn còn nhận ra người luôn làm chân chạy ngày trước.

- Hoa di, may là các ngươi không sao!

Lư Quá nhìn thấy mẹ con Hoa Thiền Quyên thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

- Được rồi, dẫn theo hắn chuẩn bị rời đi.

Phương Tịch đứng ở phía đầu Hắc Vũ Chu, chắp tay sau lưng, nhìn về phía Kính Nguyệt Hồ.

Trên Hắc Vũ Chu có nhiều người đứng như vậy, đã có vẻ hơi chật chội.

Hắn chỉ có thể làm được tới mức này. Chẳng qua vẫn phải liều chết trấn thủ Phỉ Thúy Nhai nữa.

Ừ, nếu những phỉ tu đó đi tới sân nhà của hắn, thật ra lại có trò hay để xem.

Phỉ Thúy Nhai là hang ổ của hắn, có Yêu Ma Thụ ở đó, có thể nói là phòng thủ kiên cố...

...

Kính Nguyệt Hồ.

- Giết địch!

- Giết!

Từng thanh niên nam nữ hai mươi, ba mươi tuổi với ánh mắt đầy nhiệt huyết đang chém giết ở tuyến đầu.

Pháp khí và phù lục phát sáng rực rỡ ở khắp nơi. Nhưng bởi vì cảnh giới kém, pháp lực thấp, thường không đánh được mấy chiêu đã bị phỉ tu phá vỡ phòng ngự, chém đầu.

Những người này đều là Tiên Miêu đợt trước. Bọn họ được bồi dưỡng lòng trung thành từ nhỏ, xem như đám người trung thành với Nguyễn Tinh Linh nhất, chính là lực lượng trung kiên sau này. Nhưng vào lúc này, bọn họ đang chết một cách vô nghĩa...

Tất cả dường như đang tái hiện lại cảnh tượng Lư gia bị hủy diệt mấy chục năm trước.

Ầm!

Lão đại Khấu gia mặc Bạch Quy Giáp, một chân giẫm nổ đầu người nào đó. Hắn giống như mèo vờn chuột, quan sát thiếu nữ mặc váy đỏ đang đứng ở trước Linh Đào Thụ cấp hai.

Với thực lực của hắn hiện nay hoàn toàn có thể dễ dàng giết chết Nguyễn Đan, nhưng phía trên cần người này sống.

Bởi vậy, lão đại Khấu gia không ngại chơi thêm một lát.

- Ác tặc!

Nguyễn Đan mắng một tiếng, hai tay giao nhau, lắc Hoặc Tâm Linh .

Đinh đinh đinh!

Trong tiếng chuông trong trẻo, lão đại Khấu gia thoáng dừng lại.

Nhân lúc này, Nguyễn Đan lập tức phát ra một phù lục thượng phẩm có uy năng cấp một khủng khiếp, một ánh chớp lóe lên, đánh nát vòng pháp lực bảo hộ của lão đại Khấu gia.

“Cơ hội tới rồi!”

Bình Luận (0)
Comment