Nguyễn Đan nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi hét lên đầy bi thương và căm phẫn.
- Ha ha... Cuối cùng... Cuối cùng... đã báo được thù!
Trong miệng lão đại Khấu gia thì thào và nhìn thanh kiếm cổ bằng đồng xanh cắm ở trước ngực mình. Mũi thanh kiếm kia đã đâm xuyên qua Bạch Quy Giáp, tiến sâu vào trong cơ thể hắn và không ngừng nhỏ máu.
Ầm!
Hắn ngã xuống đất, mất đi khí tức sinh mạng.
- Báo thù à?
Một tiếng thì thầm khẽ vang lên, không ngờ đó là giọng nói của Nguyễn Tinh Linh!
Nàng chậm rãi đi tới, trang phục trên người vẫn lành lặn giống như không hề bị thương.
- Đảo chủ... Ngươi không sao chứ?
Phương Tịch giả vờ kinh ngạc.
Trên thực tế, thần thức của hắn đã sớm phát hiện ra. Sau khi phát động thanh kiếm cổ bằng đồng xanh kia, Nguyễn Tinh Linh đã lén sử dụng một Huyễn Thân Phù, tạo ra một huyễn ảnh giống hệt mình ở lại chỗ cũ để ngăn cản sự tổn thương, bản thân sử dụng thuật ẩn thân bay ra xa một đoạn.
- Chẳng biết tại sao người này lại hận ta thấu xương, ta tất nhiên phải cẩn thận hơn.
Nguyễn Tinh Linh thản nhiên trả lời, sau đó nói với giọng điệu lạnh lùng tàn khốc:
- Ma đầu giáp bạc đã chết, các ngươi còn không mau đầu hàng?
- Không tốt, lão đại chết rồi!
- Chạy mau!
...
Mấy phỉ tu lập tức bỏ chạy, nhưng bọn họ bị đám tu sĩ Đào Hoa Đảo đuổi theo chém giết không ít.
Nguyễn Tinh Linh chỉ thản nhiên nhìn cảnh tượng này, vẫn không hề đuổi theo.
Nàng đi tới trước mặt lão đại Khấu gia, rút thanh kiếm cổ bằng đồng xanh ra, sau đó nói với Phương Tịch:
- Người này là do ta với Phương đạo hữu cùng giết chết, chiến lợi phẩm mỗi người chia một nửa, được không?
- Đảo chủ có thực lực hơn người, ta chỉ ở bên cạnh kìm chế đôi chút mà thôi...
Phương Tịch cầm lấy túi trữ vật của lão đại Khấu gia giao cho Nguyễn Tinh Linh.
Nguyễn Tinh Linh thi triển pháp lực xóa mờ dấu ấn trong túi trữ vật, sau đó lại ném nó lại cho Phương Tịch:
- Ngươi chọn trước...
Phương Tịch nhận lấy và dùng thần thức đảo qua. Hắn phát hiện không gian bên trong túi trữ vật này tự nhiên khá lớn, thậm chí còn đặt được một chiếc phi thuyền dài mười mấy trượng!
Đáng tiếc, vật phẩm bên trong chẳng có ích gì cho hắn.
Hắn suy nghĩ rồi nhìn về phía cái chùy màu vàng mất khi sự khống chế đã rơi xuống đất:
- Ta lại lấy pháp khí thượng phẩm này vậy!
Trên thực tế, thứ có giá trị nhất trên người lão đại Khấu gia chắc hẳn là bộ Bạch Quy Giáp mặc trên người hắn!
Cho dù bộ giáp này bị hỏng, nó vẫn đáng giá hơn một món pháp khí thượng phẩm.
Ngoài điều này ra, một phi thuyền cỡ lớn kia cũng rất đáng giá.
Đáng tiếc, tất cả đều vô dụng đối với Phương Tịch.
Hắn thà rằng lấy túi trữ vật có diện tích lớn kia còn hơn!
- Kim Giao Chùy?
Nguyễn Tinh Linh hơi kinh ngạc. Ban đầu, nàng còn tưởng đối phương sẽ lựa chọn bộ linh giáp kia.
Chẳng qua nàng không nói gì, nhanh chóng hoàn thành phân phối với Phương Tịch.
- Hôm nay, đảo chủ vừa trở về, tất nhiên còn có chuyện quan trọng khác, tại hạ không quấy rầy nữa. Tương lai vẫn mong đảo chủ có thể tới Phỉ Thúy Nhai tụ họp, tại hạ nhất định sẽ quét giường dọn chiếu chờ đợi!
Phương Tịch nhìn cảnh tượng hỗn loạn xung quanh, sau đó cúi người hành lễ và rời đi trước.
Lư Quá theo sát sau lưng Phương Tịch. Hai người lên Hắc Vũ Chu, hóa thành một tia sáng biến mất ở phía xa.
- Sư tôn!
Nguyễn Đan bị đứt một cánh tay tiến lên, hai mắt đỏ hoe.
- Khốn kiếp!
Nguyễn Tinh Linh nhước mày, có phần lạnh lùng nói:
- Ta rõ ràng đã từng cho ngươi Âm Dương Cảm Ứng Phù, vì sao ngươi không dùng tới? Nếu không phải sư phụ nghe nói Hắc Sa Đảo xảy ra chuyện, vội vàng trở về, đến lúc đó cho dù ta có thành tựu Trúc Cơ, cũng sẽ tiếc nuối cả đời...
...
Trong hang động dưới lòng đất ở Phỉ Thúy Nhai.
“Dù sao người ta ra sức tối đa, ta mở miệng đòi thứ có giá trị cao nhất thì quả thật không có năng lực quan sát...”
“Lại nói, ta đã có Linh Xà Giáp.”
Phương Tịch ngồi xếp bằng dưới Yêu Ma Thụ.
Bỗng nhiên, hắn vỗ một cái vào túi trữ vật, trong đó xuất hiện mấy thi thể đầm đìa máu. Tất cả đều là phỉ tu đã đến hôm nay.
Vù!
Từng rễ phụ trên Yêu Ma Thụ rủ xuống, đâm vào trong thi thể và treo chúng lên cao.
Trong quá trình này, máu thịt của những thi thể đó khô quắt, biến thành từng bộ xác khô lắc qua lắc lại.
Cảnh tượng này thoạt nhìn rất tà ác và khủng khiếp.
- Quả nhiên... máu thịt của tu tiên giả có linh khí dồi dào, có tác dụng với Yêu Ma Thụ quả thật vượt xa linh mễ và thịt Thái Tuế...
Phương Tịch cảm nhận được sự vui sướng trộn lẫn với khát vọng tới từ Yêu Ma Thụ, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Trước mắt, hắn còn chưa bị ép tới bước đường cùng, cho nên bớt làm chuyện như vậy thì thỏa đáng hơn.
Hắn suy nghĩ, cuối cùng móc ra thi thể Luyện Khí tầng tám của nhị đương gia.
- Đáng tiếc, nếu là thi thể của lão đại Khấu gia, nhất định sẽ làm được khôi lỗi tốt. Người này là Luyện Thể tầng ba, tương đương với một con yêu thú hình người…