Phương Tịch khá xúc động, cũng nhận lấy pháp bào.
Bây giờ Vi Nhất Tịch được hắn chỉ điểm vè Ngự Thú Thuật, thủ đoạn nuôi dưỡng Ngọc Phong tiến rất xa, đồng thời nắm giữ linh địa riêng, nàng không cần mua đan dược, thuê động phủ... Tích lũy nhiều năm, quả nhiên cũng là một tiểu phú bà.
- Đại thúc mau thay đi!
Vi Nhất Tịch cười nói.
- Ừ!
Nhìn thấy đám người Vương quả phụ cũng đang khuyên, Phương Tịch lại đi vào trong phòng thay Thanh Trúc Pháp Bào.
Đám người chỉ thấy một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, mày kiếm mắt sáng, phiêu dật xuất trần, Thanh Trúc Pháp Bào trên người càng tôn dáng cho hắn. Ai nấy đều không khỏi lớn tiếng khen ngợi.
- Lão gia mặc trang phục này đúng là vừa người, tiểu thư cũng thật khéo chọn.
Vương quả phụ cười híp mắt nói.
- Đúng vậy... Nhất Tịch khéo léo. Sau này ai cưới được ngươi đúng là có phúc đấy.
Phương Tịch cười ha ha:
- Hôm nay vui vẻ, đại thúc phá lệ cho ngươi uống thêm một chén Đào Hoa Nhưỡng hai mươi năm...
- Thật ạ?
Mắt Vi Nhất Tịch sáng lên. Nàng còn muốn nói gì đó lại nghe có một giọng nữ truyền từ bên ngoài vào:
- Nguyễn Đan của Kính Nguyệt Hồ thay mặt gia sư chúc mừng Phương thúc vạn thọ vô cương, đặc biệt đưa quà mừng tới!
- Không ngờ lại là nàng?
Phương Tịch hơi kinh ngạc, phất tay tản ra trận pháp. Chỉ thấy một nữ tu một tay đi tới. Người đó chính là Nguyễn Đan!
Nữ tử này mặc một bộ trường bào màu đen, gương mặt lạnh lùng, ống tay áo bên phải trống rỗng, theo gió phất phới.
Điều khiến cho người ta kinh ngạc là tu vi của nàng đã tăng tới cảnh giới Luyện Khí tầng bảy!
- Hóa ra là Nguyễn đạo hữu! Chúc mừng tu vi của đạo hữu cuối cùng đã đột phá!
Phương Tịch cười và mời người vào. Từ sau khi Nguyễn Đan cụt tay, tính cách trở nên lạnh lùng quái gở hơn u, không còn chọc cho người ghét như trước.
Đại khái là do nguyên nhân từ hai bài học trước đây, bị ám sát dẫn tới chậm trễ tiến độ tu luyện, lại thêm lần này bị lão đại Khấu gia chặt mất cánh tay, cuối cùng khiến nữ tử này đã trưởng thành.
Chỉ là cái giá này quá nghiêm trọng!
Ngược lại, Lư Quá nhìn thấy Nguyễn Đan dưỡng thương mấy năm, không ngờ vẫn có thể đột phá, trong mắt hắn dường như cũng cháy lên ý chí chiến đấu.
Đều có căn cơ bị hao tổn, Nguyễn Đan vẫn có thể đột phá được bình cảnh Luyện Khí trung kỳ và hậu kỳ, sao hắn không thể làm được chứ?
- Chúc mừng Phương thúc, đây là quà mừng do gia sư lệnh cho ta đưa tới!
Nguyễn Đan thi lễ và đưa tới hộp quà chữ nhật.
Khi mở ra, một khí tức sắc bén đập vào mặt.
Phương Tịch nhìn qua, chỉ thấy một thanh pháp khí trường kiếm màu xanh nằm lẳng lặng ở trong hộp quà, hình dáng giống như lá lúa, thân kiếm hẹp dài, hình thức hơi quen mắt:
- Đây là...
- Đây là Thanh Hòa Kiếm. Sau khi gia sư đúc lại, nó đã thăng cấp thành pháp khí thượng phẩm!
Nguyễn Đan cung kính trả lời.
Từ sau khi cụt tay, nàng thu lại sự sắc bén của mình. Cho dù bây giờ nàng thăng cấp Luyện Khí tầng bảy nhưng không cuồng ngạo như trước.
- Đây là Thanh Hòa Kiếm khiến danh tiếng của đại thúc chấn động Đào Hoa Đảo năm đó à?
Hai mắt Vi Nhất Tịch mở to, dường như đang chiêm ngưỡng tồn tại trong truyền thuyết.
Truyền thuyết này có quan hệ sâu xa với nhà nàng, khiến tâm trạng nàng vô cùng phức tạp.
- Đảo chủ có lòng rồi...
Bây giờ Phương Tịch ngoài mặt đang cần một món pháp khí thượng phẩm. Hắn cầm lấy Thanh Hòa Kiếm và búng vài cái, kiếm âm chợt vang lên giống như rồng ngâm!
Vào giờ phút đặc biệt như vậy, Nguyễn Tinh Linh đúc lại thanh kiếm này cũng có ẩn ý sâu xa đấy!
- Đảo chủ đâu?
Phương Tịch cất Thanh Hòa Kiếm và đột nhiên hỏi một câu.
Với quan hệ giữa hắn và Nguyễn Tinh Linh, ngày đại thọ của hắn, đối phương dù sao cũng sẽ đích thân tới chúc mừng, chứ không phải bảo tiểu đồ đệ tới thay.
- Sư tôn đang chiêu đãi một người khách quan trọng nên phân phó ta đến đây thông báo một tiếng. Nàng sẽ đến sau...
Nguyễn Đan hơi cúi thấp người, thay mặt Nguyễn Tinh Linh biểu đạt sự áy náy.
- Thì ra là thế...
Phương Tịch ung dung giống như không hề nghi ngờ gì về điều này, mỉm cười:
- Thiếu đảo chủ đã đến đây, nhất định phải uống thêm vài chén...
- Được...
Nguyễn Đan nhìn dáng vẻ tao nhã đạm bạc của Phương Tịch, không khỏi âm thầm hối hận.
Lúc trước, bản thân mình trẻ tuổi bồng bột, thật sự đắc tội không ít người, về sau trả giá đắt, bây giờ muốn bù đắp lại, cũng không biết có kịp không?
Đào Hoa Nhưỡng hai mươi năm vừa uống vào miệng đã thấy mùi thơm thuần, lưu hương lâu, nhất thời không cẩn thận sẽ say.
Đặc biệt là tiểu nha đầu Vi Nhất Tịch này bất giác đỏ mặt choáng váng, không chịu nổi nằm sấp ở trên bàn, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Nguyễn Đan uống mấy chén, gương mặt cũng ửng hồng, ánh mắt long lanh.
- Ha ha, hôm nay các vị đều phải tận hứng đấy...
Phương Tịch cũng uống mấy chén, rất có cảm giác lão phu trò chuyện với thiếu niên:
- Chờ lát, ta sẽ mời đảo chủ cùng tới uống…