Trong giây lát, mùi thuốc tỏa ra xung quanh.
Từng viên đan dược kích thước nhỏ hơn hiện ra, rơi vào trên đĩa ngọc, không ngờ đó là tám viên Bổ Khí Đan trung phẩm!
Đến lúc này, ngọn lửa dưới đáy lò luyện đan chưa tắt!
Chờ đến khi Phương Tịch thi triển pháp quyết thu đan lần thứ ba, lại có mười sáu hạt Bổ Khí Đan hạ phẩm bay ra!
- Tạp chất của linh đan thượng phẩm có thể làm dược liệu chính cho đan dược trung phẩm... Bộ thủ quyết thu đan Tam Điệt Lãng này của ta có thể lấy nguyên liệu còn lại của đan dược thượng phẩm để luyện đan tiếp. Kể từ đó, có thể lợi dụng dược liệu của một lò đan dược tới gần chín phần...
Phương Tịch nhìn lò luyện đan đồng đỏ với vẻ tiếc nuối:
- Nếu không phải chất lượng lò luyện đan này không tốt, ta còn có thể thêm được mấy viên đan dược trung phẩm và hạ phẩm nữa...
Sau khi phân loại và cất Bổ Khí Đan xong, Phương Tịch đứng dậy.
Mình sẽ dùng những Bổ Khí Đan thượng phẩm này, còn Bổ Khí Đan trung phẩm và hạ phẩm có thể cầm tới hội trao đổi tiếp tục giao dịch các loại vật tư.
Một khi nghiên cứu sâu về bốn kỹ năng tu tiên, muốn kiếm linh thạch không phải là chuyện quá khó.
Từ sau khi hắn để lộ ra tu vi Luyện Khí hậu kỳ, bây giờ danh tiếng của hắn ở trên Đào Hoa Đảo lại tăng cao, không ít tán tu đến nhà nhờ hắn luyện đan giúp.
Ban đầu, bọn họ chỉ muốn bồi dưỡng tình cảm, không quan tâm tới xác suất thành đan.
Nhưng dần dần, tin tức trình độ luyện đan của Phương Tịch thật tốt, thu phí rẻ lại được truyền ra, việc kinh doanh càng lúc càng nhiều.
“Không ngờ Luyện Đan Sư có thể kiếm lời như thế... Nếu nhờ vào việc luyện đan hộ, đầu tiên có thể xem đan phương không ràng buộc, sau đó đan dược luyện hỏng cũng không cần bồi thường...”
Trong mỗi lò chỉ cần có một đan dược chính phẩm, lại tính là chế luyện thành công, có thể thu được thù lao hậu hĩnh...”
Những thứ này đều là “luật lệ” của Luyện Đan Sư. Lúc Phương Tịch mới nghe được lần đầu cũng cảm thấy khó tin, sau đó lại không khỏi xúc động trước khả năng kiếm lời kếch xù của Luyện Đan Sư, chẳng trách bọn họ có thể khinh thường Phù Sư và Luyện Khí Sư...
Sau khi ra khỏi phòng luyện đan, Phương Tịch lại nhìn thấy Lư Quá với vẻ mặt hoảng loạn.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Phương Tịch khẽ nhíu mày. Từ sau khi người này nhìn thấy Nguyễn Đan cụt tay đã đột phá, hình như hắn bị kích thích, gần đây vẫn luôn cố gắng tu luyện.
Lúc này, hắn đột nhiên tìm tới cửa, nhất định là có chuyện quan trọng!
- Chung gia... Chung gia dẫn đầu tuyên chiến với Liên minh ba mươi sáu đảo!
Lư Quá chắp tay nói và đưa lên một miếng ngọc giản:
- Đây là hịch văn... Nếu những lời bên trong là thật, Ngư Linh Tử kia chết rồi... Chúng ta... chúng ta nên đi đâu?
Phương Tịch nhận lấy ngọc giản, thần thức thoáng đảo qua lại cười:
- Cũng thật đường hoàng...
Chung gia là một trong bảy đại tiên tộc Trúc Cơ ở Việt Quốc, vẫn có không ít nhân tài, trang hịch văn này viết rất dõng dạc, viết hết những thủ đoạn bỉ ổi thất tín bội nghĩa, khơi mào chiến tranh của Liên minh ba mươi sáu đảo.
Về phần “ma đầu mặc giáp bạc” là gì lại không hề đề cập tới.
Dù sao thế gia mà, bọn họ đều vậy thôi.
Lịch sử cuối cùng đều do người thắng viết.
Mấu chốt nhất là ở trong ngọc giản này cố ý để lại một cảnh tượng!
Đó là cảnh tu sĩ Trúc Cơ Ngư Linh Tử mất mạng!
Liên minh ba mươi sáu đảo vốn chỉ có một vị tán tu Trúc Cơ cung phụng, Thái Thúc gia lại mời Ngư Linh Tử làm khách khanh thái thượng trưởng lão, lúc này mới có tự tin đối đầu với Chung gia.
Bây giờ vị này chết, có thể nói lfa một cây chẳng chống vững nhà, không chiến lại có vài phần phần thua.
- Thái Thúc gia che giấu thật sâu. Chẳng trách Ngư Linh Tử này có thể Trúc Cơ, hóa ra bản thân hắn chính là tu sĩ của Thái Thúc gia. Chỉ là về sau hắn mai danh ẩn tích, thay hình đổi dạng... Chung gia thậm chí có thể điều tra ra được điều này, quả nhiên bọn họ cũng có mật thám trong Thái Thúc gia!
Phương Tịch nhìn thấy được hịch văn này thì lập tức xúc động.
- Nhưng bây giờ, đại quân Chung gia sắp tiếp cận, chúng ta nên làm thế nào đây?
Vẻ mặt Lư Quá lo sợ không yên.
Hắn vừa nhận được tin tức Linh Không Phường Thị bị công phá, phần lớn những người cùng trong đội chấp pháp liên kết trước đây đều dữ nhiều lành ít.
Nếu không phải trước đó hắn bị thương nặng phải rời đội, có lẽ kết quả của hắn lúc này cũng tương tự!
Lúc này hắn còn cảm thấy may mắn vì mình không bị chôn cùng trong Linh Không Phường Thị!
Chẳng lẽ đây là trong họa được phúc như lời lão gia đã nói à?
- Chuyện lớn như vậy, chúng ta tất nhiên phải nghe theo đảo chủ rồi.
Phương Tịch trả lời rất đương nhiên, khiến Lư Quá bất giác âm thầm trợn mắt khinh thường.
Lần trước, khi ma đầu mặc giáp bạc đánh tới, biểu hiện của đối phương cũng không quá trung thành.
Đương nhiên, phần lớn tu sĩ đều như vậy, Lư Quá sẽ không ngốc đến mức đi mật báo gì đó.