- Thì ra là thế.
Phương Tịch gật đầu.
- Ta biết ngươi một lòng làm ruộng nuôi cá, nhưng Vạn Đảo Hồ đại loạn, không có một hải đảo nào có thể mặc kệ được...
Nguyễn Tinh Linh nói:
- Nếu chuyện này thành công, bản đảo chủ lập lời thề, sau này Phỉ Thúy Nhai đời đời kiếp kiếp đều là linh địa của Phương gia!
- Cảm ơn đảo chủ!
Phương Tịch thở dài:
- Vậy ta lại bán thanh kiếm cũ này cho đảo chủ...
Trong tình cảnh này, hắn không đáp ứng cũng không được.
...
Buổi tối, mây đen che khuất mặt trăng.
Một độn quang ảm đạm khiêm tốn lướt qua phía trên Kính Nguyệt Hồ, lặng lẽ tiến vào bên trong sơn trang.
Không lâu sau, một bóng dáng xinh đẹp bay khởi, xung quanh có vô số cánh hoa rơi xuống.
Trong hốc cây hoa đào bên bờ Kính Nguyệt Hồ, một mặt nạ giống như dây leo thối nát khẽ cử động, hai con mắt vô thần bên trong nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này.
Trong hang động dưới lòng đất.
- Nguyễn Tinh Linh quả nhiên có liên hệ với thế lực thứ ba...
- Độn quang ảm đạm này còn có khí tức...
Trong hang động dưới lòng đất, Phương Tịch mở hai mắt ra.
Hắn thông qua liên hệ giữa Yêu Ma Thụ và ma phó, tầm mắt của đối phương lại giống như tầm mắt của mình!
Phương Tịch không hề oán hận khi thấy Nguyễn Tinh Linh giấu hắn chuyện này.
Quân không bí mật lại mất thần, thần không bí mật lại mất thân!
Từ trước tới nay phải làm đại sự người, giữ bí mật đều việc quan trọng nhất!
Hơn nữa, mình ngoại trừ có chút tình cảm cũ với Nguyễn Tinh Linh, quan hệ cũng không mấy thân thiết.
Vào thời điểm quan trọng, nàng giữ lại thủ đoạn đề phòng mình cũng là điều có thể hiểu được.
Phương Tịch xoa cằm:
- Nguyễn Tinh Linh tích cực liên hệ với thế lực thứ ba để lấy hạt dẻ trong lò lửa như vậy, tất nhiên có chỗ tốt...
Nguyễn Tinh Linh và hắn đã là Luyện Khí tầng mười đại viên mãn, pháp lực không thể tăng tiến.
Bọn họ chỉ có khả năng theo đuổi Trúc Cơ!
Đây là suy đoán của Phương Tịch. Dù sao nữ tử này cũng chỉ có một con đường tâm đạo, ngoại trừ cơ duyên Trúc Cơ, hắn không nghĩ ra điều gì có thể khiến đối phương động lòng.
“Lão nguyễn lòng dạ hẹp hòi, có chuyện tốt cũng không dẫn ta theo...”
“Thôi, ta tự mình tới!”
Phía sau Phương Tịch, từng rễ phụ vung vẩy và đâm vào trong cơ thể hắn.
Nếu nói trước đây chỉ khi Yêu Ma Thụ ăn uống no đủ mới “báo đáp lại”, vậy bây giờ hắn đang nghiền ép tiềm lực của bản thân Yêu Ma Thụ tới cực hạn.
Hắn chuyển hóa rất nhiều nguyên khí sinh mệnh thành lực khí huyết tinh thuần, sau đó rót vào trong cơ thể để tìm kiếm đột phá!
- Sắp rồi!
Phương Tịch khẽ thì thầm:
- Đến lúc đó...
Mấy ngày sau, người của Chung gia tới trao đổi.
Đào Hoa Đảo đang mùa hoa rụng, ngàn hoa khoe sắc thắm, phong cảnh không tệ.
- Vạn Cốc, Đào Hoa Đảo này có ba tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, ngươi có thể lôi kéo bọn họ quy thuận cũng xem như đã lập ra công lớn...
Một lão tu nói với Chung Vạn Cốc.
Lão tu này tuổi già sức yếu, mặc pháp bào phi ngư màu đen, không ngờ tu vi là Luyện Khí hậu kỳ!
Bọn họ đều đi theo gia chủ Chung Thiên Cừu đến đây, được sắp xếp ở trong viện tiếp khách.
Gia chủ của gia tộc tu tiên thật ra không có quyền lực lớn, càng tương tự với một quản gia trong gia tộc lớn, bình thường đều là tu sĩ không có tư chất gì đặc biệt nhưng am hiểu quản lý chuyện vặt.
Chung Thiên Cừu có tu vi Luyện Khí tầng chín đã được xem là không tệ rồi.
Hắn với thân phận gia chủ Chung gia đích thân đến đây, có thể thấy được đối coi trọng Đào Hoa Đảo.
- Hy vọng lần này có thể thuận lợi...
Vẻ mặt Chung Vạn Cốc có phần thâm trầm.
Cuộc sống làm người tiếp khách khi còn trẻ đã khiến hắn nhìn thấy hết mọi sắc thái của đời người, biết rất nhiều chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Đúng lúc này, trận pháp ầm ầm mở ra, vây nhốt đám người bọn họ.
- Không tốt!
Chung Vạn Cốc theo bản năng sử dụng một món pháp khí phòng ngự:
- Lần này chỉ sợ Đào Hoa Đảo không có ý tốt!
Cửa viện mở ra, Phương Tịch ôm Thanh Hòa Kiếm đi ra.
- Đời người biệt ly thường khó gặp được nhau, giống như sao Hôm và sao Mai...
Ánh mắt hắn cực kỳ lạnh lùng liếc nhìn những người ở đây và dừng lại trên người Chung Vạn Cốc. Tiếp theo, Thanh Hòa Kiếm trong tay hắn hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh giống như một rồng xanh lao ra, ánh kiếm vừa bay một vòng đã nuốt lấy một tu sĩ Chung gia...
- Thật to gan!
Chung Vạn Cốc quát lớn một tiếng, năm đan hoàn màu đỏ bay vút lên không trung, rơi vào phía trên Thanh Nguyên Thuẫn và liên tiếp phát ra tiếng nổ mạnh.
Mặt đất chấn động, sương mù quanh quẩn, Phương Tịch hóa thành một bóng đen nhào ra. Thanh Hòa Kiếm rơi vào trong tay hắn, trong giây lát xẹt qua cổ Chung Vạn Cốc.
- Ôi ôi... Ta không thể...
Khóe miệng Chung Vạn Cốc tràn ra bọt máu, che cổ và ngã oặt xuống.
- Là Luyện Khí hậu kỳ!
- Còn có pháp khí thượng phẩm phi kiếm và tấm lá chắn!
- Đi mau!
…