Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 293 - Chương 293 - Cơ Thể Trúc Cơ 3

Chương 293 - Cơ thể Trúc Cơ 3
Chương 293 - Cơ thể Trúc Cơ 3

Bởi vì Yêu Ma Thụ vốn cùng một khối với Phương Tịch, bởi vậy bản năng của Yêu Ma Thụ đã lặng lẽ dần thay đổi tính cách của Phương Tịch!

“Nếu không phải bởi vì ta cảm giác được nguy cơ, mau chóng đột phá tới cảnh giới Chân Cương Hóa Hình, có lẽ sẽ thật sự bị bản năng dần dần nắm lấy... Sau đó không thích nhúc nhích, biến thành kẻ thật sự chỉ ở trong nhà... Lại giống như cây cối vậy?”

- Giết!

Phương Tịch lập tức hiểu rõ tiền căn hậu quả, trong lúc nổi giận đã đánh một quyền về phía Yêu Ma Thụ!

Vù!

Hỗn Nguyên Chân Thân cao tới sáu trượng sau lưng hắn làm ra động tác tương tự, một quyền giống như tia chớp, phát sau mà đến trước, đập lên thân cây của Yêu Ma Thụ!

Ầm!

Trên thân cây Yêu Ma Thụ hiện ra một quyền ấn cực lớn, vỏ cây đen xì xung quanh vỡ ra, chảy ra máu tươi!

- Đau!

- Ta đau quá!

Mỗi thi thể bị treo trên rễ phụ phát ra âm thanh lúc trầm lúc bổng.

Trong phút chốc, từ trên thân cây bỗng nhiên hình thành từng luồng sương mù màu đen và khuếch tán ra bốn phía...

- Ma Vực?

Khóe mắt Phương Tịch giật giật.

Trước đây hắn giết người cũng không có sở thích hong thịt khô, sở dĩ hắn giữ lại thi thể của những phỉ tu kia tất nhiên cũng là do bị Yêu Ma Thụ ảnh hưởng!

- Chết cho ta!

Đối với Phương Tịch, ý chí tự chủ là quan trọng nhất. Ngoài điều này ra, cho dù là Vạn Cổ Trường Thanh Thể, một khi mất đi chính mình thì chẳng tính là cái quái gì hết!

Hai tay hắn mở ra, Hỗn Nguyên Chân Thân cũng thực hiện động tác tương tự, nắm lấy thân cây Yêu Ma Thụ, lực lượng khủng khiếp rót vào hai cánh tay.

Ầm ầm!

Vào giờ phút này, cả Phỉ Thúy Nhai đều chấn động, giống như gặp phải địa chấn!

Khí huyết khủng khiếp hóa thành mặt trời rực cháy, thậm chí sương mù dày đặc màu đen cũng bắt đầu bốc hơi lên...

Phụt phụt!

Trong tán cây Yêu Ma Thụ, vô số rễ phụ giống như mãng xà muốn đâm vào trong cơ thể của Phương Tịch, lại bị Hỗn Nguyên Chân Thân cực lớn chống đỡ.

Từng rễ phụ miễn cưỡng chui vào bên trong Hỗn Nguyên Chân Thân, lại bị chân cương còn mạnh hơn trước gấp mười lần ăn mòn, lập tức hóa thành tro tàn!

- Không...

Một thi thể phát ra tiếng kêu đau:

- Vì... sao...

- Ngươi không nên sinh ra ý thức, cho dù chỉ là bản năng!

Ánh mắt Phương Tịch lạnh lùng, mỗi chữ mỗi câu của Độc Cô Vô Vọng về Luyện Ma Bí Thuật hiện ra trong đầu.

Trong phút chốc, hắn há miệng cắn xuống.

Ngay cả ma gặp phải Võ Thần, cũng sẽ bị cắn xuống một miếng thịt!

Cắn nuốt!

Người khổng lồ thân vàng sáu trượng giống như máu nâng Yêu Ma Thụ bị bẻ gãy rễ lên cao, nuốt từng miếng thân cây vào trong bụng.

Vào giờ phút này, trong ý thức của Phương Tịch bỗng nhiên xuất hiện thêm vô số mảnh vỡ.

Không ngờ trong đó có vài đoạn ngắn, cũng có quang cảnh hoành tráng giống như vụ nổ siêu tân tinh trong vũ trụ rộng lớn...

Điểm chung duy nhất chính là đều lạnh lùng và vô tình, hình như muốn đẩy hắn đi về hướng điên cuồng!

Đây cũng là tình huống lúc cắn nuốt ma tất nhiên sẽ gặp phải!

May là Yêu Ma Thụ của Phương Tịch được rèn luyện nhiều lần ở Ma Chủng, từ lâu đã mài mòn rất nhiều sự điên cuồng và ô nhiễm.

Đến lúc này, chỉ còn có chút bản năng hồi phục lại.

Hơn nữa, ở dưới liên hệ của Trường Sinh Thuật, Yêu Ma Thụ này giống như một phần của mình, bị trấn áp hơn nửa thực lực.

Bằng không, đổi lại thành một vị Võ Thần khác đến đây, còn chưa chắc có thể làm gì được đối phương.

Có kinh nghiệm của người xưa, mảnh vỡ ý thức của Yêu Ma Thụ bị Phương Tịch dùng Luyện Ma Bí Thuật và thần thức không ngừng tiêu hóa, trấn áp...

Không biết qua bao lâu, khắp nơi bên trong hang động đều là đá vụn và rễ bị thiêu đốt, Thái Tuế nấp ở trong một góc, run rẩy.

Phương Tịch đứng ở chỗ cũ, Hỗn Nguyên Chân Thân phía sau đã biến mất.

Thần thức của hắn có thể nhìn thấy, ở sau lưng của mình có hình xăm một gốc cây đa màu đen cực lớn, giống như hình xăm nhưng rất sống động...

- Yêu Ma Thụ đã bị ta hoàn toàn trấn áp luyện hóa...

- Trường Sinh Thuật thất bại...

Phương Tịch có thể cảm giác được, phù văn màu bạc đại biểu cho Ất Mộc Pháp Thân trong cơ thể mình đã hoàn toàn bị dừng lại, ảm đạm... mất đi hào quang ban đầu.

Mặc dù hắn có hơi mất mát, nhưng vẫn đáng giá hơn tai họa ngầm Yêu Ma Thụ hoàn toàn sống lại.

- Mặc dù phiền phức mới vừa qua, nhưng vẫn còn lại không ít...

Phương Tịch tiếc nuối than một tiếng, sau đó theo mật đạo trở lại phòng tu luyện.

Hắn vừa mở cửa phòng tu luyện ra, đã nghe được giọng nói của Vương quả phụ:

- Lão... Lão gia... Vừa rồi Phỉ Thúy Nhai dường như xảy ra địa chấn... Ta... ta hình như nhìn thấy rất nhiều rễ cây từ trong linh điền lao ra...

- Hả?

Trong mắt Phương Tịch ánh lên vẻ hung tợn, nhìn ánh trăng bên ngoài.

Bởi vì có Tiểu Vân Vũ Trận bảo vệ, Phỉ Thúy Nhai phát sinh địa chấn nhỏ không hề ảnh hưởng đến bên ngoài.

Cho nên... chỉ có một mình Vương quả phụ chứng kiến à?

Bình Luận (0)
Comment