Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 294 - Chương 294 - Kiểm Kê Và Rời Đi

Chương 294 - Kiểm kê và rời đi
Chương 294 - Kiểm kê và rời đi

Bóng dáng hắn lóe lên, đi tới phía sau Vương quả phụ.

Ầm!

Hai mắt Vương quả phụ trợn ngược, bất tỉnh.

- Chúc mừng... đạt được thành tựu đánh lén quả phụ vào ban đêm!

Phương Tịch nhìn Vương quả phụ ngã dưới đất và phỉ nhổ một câu để giảm bớt sát ý của mình.

Dù sao hang động dưới lòng đất đã không còn Yêu Ma Thụ, Thái Tuế đã bị hắn đuổi về Đại Lương, bởi vậy tâm trạng của hắn bây giờ không tệ lắm, căn bản không sợ bị phát hiện bí mật gì.

- Chẳng qua, để đề phòng biến cố xảy ra...

Phương Tịch đưa tay phải ra, một dây leo lao ra khỏi tay áo của hắn, trói chặt Vương quả phụ kéo đến trước mặt mình.

Từ sau khi hoàn toàn luyện hóa Yêu Ma Thụ, Phương Tịch cảm giác mình hình như có thêm một gốc Yêu Ma Thụ nô bộc, nắm giữ tất cả năng lực của đối phương.

Nhưng... Yêu Ma Thụ đã hoàn toàn chết, mất đi sức sống, không có cách nào lại trồng trên mặt đất, cũng không có cách nào tu luyện Trường Sinh Thuật nữa!

Theo Phương Tịch thấy, lấy phương pháp luyện ma để chế luyện Yêu Ma Thụ, thật giống như tu tiên giả sử dụng rễ linh mộc chế luyện pháp khí!

Một khi chế tạo thành pháp khí, tất nhiên cũng không có cách nào lại trồng trên mặt đất, một lần nữa thu được sức sống sinh mạng nữa!

Nhưng chỉ có như vậy mới có khả năng bóp chết ý định gây hại tới bản thân của ma này!

- Chẳng qua, cũng không phải không có cách biến báo...

Phương Tịch cho dây leo lập tức nở hoa, sau đó trên tay lại xuất hiện thêm một hạt giống.

Đây là hạt giống khôi lỗi của Yêu Ma Thụ! Còn kèm theo chút sức sống!

Nhưng Phương Tịch lại cảm giác được mình có thể dễ dàng ra lệnh cho nó chết, vĩnh viễn không được nảy mầm nữa!

- Đáng tiếc... Đây là hạt giống đời thứ ba, vĩnh viễn kém hơn Yêu Ma Thụ của ta một cấp, kém hơn Yêu Ma Thụ thuỷ tổ hai cấp!

- Lại trồng hạt giống đời thứ ba này cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng sau này lại tới Đại Lương tìm kiếm thuỷ tổ Yêu Ma Thụ...

Hắn nhìn hạt giống khôi lỗi và suy nghĩ, vẫn không trồng cho Vương quả phụ mà thi triển một bí thuật khác.

Bí thuật này có phần tương tự với Mê Hồn Thuật lấy được từ trong tay của Cửu Huyền lão đạo năm đó, phối hợp với năng lực của Yêu Ma Thụ bóp méo một đoạn ký ức ngắn của một tu tiên giả cấp thấp vẫn không thành vấn đề lớn.

Phương Tịch cuối cùng không ngừng niệm tụng chú ngữ, từng rễ cây trong tay áo hiện ra, đâm vào bên trong huyệt đạo của Vương quả phụ.

Nàng mờ mịt mở hai mắt ra, đối diện với ánh mắt của Phương Tịch.

Tiếp theo, trong mắt Phương Tịch phát ra ánh sáng màu xanh lục chiếu vào trong mắt của Vương quả phụ.

Ánh sáng màu xanh lục này hình như biết lây nhiễm, trên mặt Vương quả phụ hiện ra vẻ đau khổ, sau đó đồng tử cũng phát ra ánh sáng màu xanh lục, tiếp theo lại bất tỉnh...

- Thành công rồi.

Phương Tịch đưa Vương quả phụ về nhà nàng, sau đó ngồi nhàn nhã ở dưới cây hoa đào.

...

Không biết qua bao lâu, mặt trời dâng lên ở phía đông, có từng ánh nắng nhẹ chiếu xuống.

Phương Tịch đang không ngừng quan sát tình hình bên trong cơ thể mình chợt mở hai mắt ra:

- Trồng cây ba mươi năm, bây giờ ta năm mươi ba tuổi đã là Luyện Khí kỳ viên mãn, võ đạo Chân Cương Hóa Hình, có thể tương đương với thể tu Luyện Thể tầng bốn...

- Trận đạo và đan thuật đều là cấp một thượng phẩm, linh thực và Ngự Thú Thuật cũng là cấp một thượng phẩm, phù lục là cấp một trung phẩm...

- Thanh Mộc Linh Thể đã thành, Ất Mộc Pháp Thân thất bại trong gang tấc, nhưng hình như còn lưu lại, bây giờ linh thể của ta có hiệu quả giữ lại nhan sắc, kéo dài tuổi thọ, tăng cường linh căn và pháp thuật hệ mộc... Thọ nguyên cao nhất tối thiểu là ba trăm năm!

- Một cái túi trữ vật cỡ lớn, túi trữ vật còn lại không tính, một món linh khí hạ phẩm Kim Giao Tiễn, pháp khí thượng phẩm có Linh Xà Giáp, Huyền Thiết Kiếm, Thanh Nguyên Thuẫn, Thanh Hòa Kiếm, Hắc Vũ Chu... Còn có một số pháp khí tang vật cùng với hơn hai ngàn viên linh thạch.

- Một hầm linh tửu, rất nhiều đan dược, phù lục, trùng vương Thanh Hoa Kim Quy Tử cấp một thượng phẩm dẫn theo một đám trùng yêu, cuối cùng là một con cá mặn đáng chết không đến đại nạn không đột phá...

- Một động phủ Phỉ Thúy Nhai, hai mươi lăm mẫu linh điền...

...

- Hóa ra ta bất tri bất giác đã để dành được nhiều của cải như vậy. Thời gian quả nhiên là ma thuật sư vĩ đại nhất!

Sau khi kiểm kê xong của cải, Phương Tịch không khỏi xúc động.

Hắn hơi tiếc khi hoàn toàn luyện chết Yêu Ma Thụ, nhưng không hối hận.

Nếu lúc đó hắn không luyện hóa Yêu Ma Thụ kia, chờ đến sau này còn không biết là ai luyện hóa ai đâu.

Ma thực thiên địa như vậy quả nhiên đều khá nguy hiểm!

Về phần Ất Mộc Pháp Thân? Sau này hắn vẫn có cơ hội tu luyện lại!

- Nhưng... dưới tình huống không cần e ngại Trường Sinh Thuật, ta cũng tự do... Ta tự do rồi...

Phương Tịch giang hai tay ra, hình như muốn nắm bắt lấy không khí tự do này.

- Vừa khéo, ta nhân lúc bây giờ lấy lại tự do, đi lên kế hoạch về chuyện Trúc Cơ…

Bình Luận (0)
Comment