- Đồng thời, cũng rời khỏi vòng xoáy Vạn Đảo Hồ này.
- Đời người có đôi khi cần phải lùi một bước.
Phương Tịch âm thầm vạch kế hoạch.
Trúc Cơ! Là cửa thứ nhất của tiên đạo, cần đột phá cửa ải tinh khí thần!
- Lấy thân Võ Thần của ta, cửa ải khí huyết không thành vấn đề!
- Trường Xuân Quyết là công pháp thông thường, cho dù tu luyện tới Luyện Khí viên mãn, pháp lực cũng không thể mạnh mẽ, cửa ải này hơi khó...
- Cửa ải thần thức chắc hẳn không phải là vấn đề lớn...
- Dựa theo lời đồn, linh căn trung phẩm và hạ phẩm khó đột phá được Trúc Cơ. Linh căn thượng phẩm lại tăng thêm xác suất vào Trúc Cơ... linh căn địa phẩm tự tăng thêm ba phần xác suất vào Trúc Cơ, linh căn thiên phẩm ở trước Kết Đan không có bất kỳ bình cảnh nào!
Về phần linh thể, phần lớn có lợi cho Trúc Cơ, còn tăng thêm không ít xác suất thành công.
Nguyên nhân vì sao? Phương Tịch cũng biết.
Ví dụ như Thanh Mộc Linh Thể của hắn vào ngày bồi dưỡng hoàn thành công, trực tiếp giúp đỡ hắn thức tỉnh thần thức!
Tương đương với ăn gian, giúp hắn đánh thông cửa thứ ba trong tinh khí thần, tất nhiên tăng thêm không ít xác suất thành công!
- Nhưng cho dù ta có bảy tám phần thành công, thậm chí chín thành chín hy vọng Trúc Cơ thành công, chỉ cần Trúc Cơ tồn tại thất bại xác suất tử vong, ta vẫn phải dùng Trúc Cơ Đan!
Hơn nữa, bây giờ Phương Tịch cảm thấy pháp lực của Trường Xuân Quyết khá yếu, cần lực lượng của đan dược giúp đỡ một tay.
Nhưng hắn không hối hận vì trước đây không đổi sang tu luyện Thanh Mộc Công!
Dù sao ở trong Thanh Mộc Công chưa chắc đã không có cạm bẫy gì!
Do Trường Xuân Quyết là công pháp thông thường, ngoại trừ pháp lực bình thường thì không có vấn đề gì lớn.
- Trúc Cơ Đan! Bạch Trạch Tiên Thành!
Phương Tịch lặng lẽ lên kế hoạch cho tương lai.
Lúc này, ngoài cửa vọng đến giọng nói của Vương quả phụ:
- Lão gia...
- Vào đi...
Vẻ mặt Phương Tịch thản nhiên.
Vương quả phụ tiến đến thi lễ:
- Lão gia... Đêm qua hình như có yêu thú làm loạn trong linh điền, phá hỏng không ít linh miêu!
- Ừ, là một con yêu quái thực vật hiếm thấy, nó đã bị ta giết chết rồi. Ngươi bị yêu khí của nó ảnh hưởng nên sẽ choáng váng đầu óc mấy ngày, dùng ít đan dược là được rồi...
Phương Tịch gật đầu và tiện tay ném qua một bình đan dược.
- Cảm ơn lão gia!
Vương quả phụ quên chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, nhưng mơ mơ hồ hồ nhớ chuyện linh điền, xúc tu gì đó, cũng cho là vậy. Nàng cầm đan dược vui vẻ đi ra ngoài, cũng không tính tử mình ăn, định giữ lại cho Tiểu Hổ.
...
Sau khi đuổi Vương quả phụ đi, Phương Tịch huýt sáo một tiếng, đi về phía vách núi và nhẹ nhàng tung người một cái.
Vù vù!
Sau khi nhảy xuống vách núi, cuồng phong thổi vù vù ở bên tai.
Vào lúc Phương Tịch sắp rơi xuống hồ nước, một con Đại Thanh Ngư màu xanh giống như cá lươn chợt nhảy ra khỏi mặt nước, để Phương Tịch có thể giẫm lên đỉnh đầu nó.
- Đi thôi, chúng ta đi dạo xung quanh!
Phương Tịch chợt có hứng chơi đùa. Dù sao hắn bị trói buộc làm trạch nam trồng cây ba mươi năm, một khi được tự do, dù sao cũng phải phát tiết một lúc.
Đại Thanh Ngư phun ra bọt khí, không biết vì sao hôm nay chủ nhân hưng phấn như thế.
Không phải bình thường chủ nhân đều không ra khỏi Phỉ Thúy Nhai sao?
Nhưng nó không được phản bác, chỉ có thể chở Phương Tịch hối hả ngược xuôi, đi trong hồ nước giống như ca nô, thậm chí còn phải dựa theo Phương Tịch phân phó, cố ý tạo ra mấy đợt sóng lớn, lại còn đóng vai ván trượt, bị đạp đi lướt sóng...
...
Mặt trời chiều đã ngả về phía tây.
Vi Nhất Tịch đứng ở trên Phỉ Thúy Nhai nhìn thấy một thiếu niên mặc áo bào xanh đang đứng trên linh thú đuổi theo sóng đến, nàng không khỏi lộ ra một một nụ cười mê người:
- Đại thúc... không phải ngươi vẫn ghét ra khỏi cửa à? Sao hôm nay ngươi lại có nhã hứng như vậy?
- Ta đã lâu không ra khỏi cửa, hôm nay ra ngoài đi dạo.
Phương Tịch thản nhiên trả lời.
Hiện tại, hắn đã không có nhược điểm, cảm giác cả người cũng thoải mái hơn.
Vi Nhất Tịch thấy thần thái của hắn càng giống người hơn!
- Đúng rồi, đại thúc... Nghe nói tu sĩ Liên quân đã đánh tới Long Ngư Đảo... Nếu không phải ngươi không cho ta đi, bây giờ ta đã nổi danh ở trong đại quân tu sĩ. Ngọc Phong Tiên Tử, ngươi cảm thấy danh hiệu này thế nào?
Vi Nhất Tịch vốn cũng muốn tham gia vào cuộc chiến, kết quả bị Phương Tịch kéo về.
Dựa theo cách nói của đại thúc, người khác mạo hiểm tham gia vào cuộc chiến là vì linh địa và tài nguyên, ngươi đã có cả hai còn đi tham gia vào cuộc chiến, não có vấn đề sao?
- Không bằng gọi là Ngọc Phong Ma Nữ!
Phương Tịch mỉm cười và bất chợt nói:
- Đúng rồi, hôm nay ngươi tới thật đúng lúc, ta có một số việc phải giao phó cho ngươi.
- Giao phó gì?
Vi Nhất Tịch bỗng nhiên có dự cảm không lành.
- Phỉ Thúy Nhai còn có động phủ và một hầm linh tửu kia, lại làm phiền ngươi tạm thời chăm sóc... ngươi có thể lấy năm phần lợi ích thu được từ linh điền!