Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 296 - Chương 296 - Tình Trạng Hiện Nay!

Chương 296 - Tình trạng hiện nay!
Chương 296 - Tình trạng hiện nay!

Vi Nhất Tịch giật mình kinh ngạc trước lời Phương Tịch nói ra. Nàng vội vàng quan sát Phương Tịch từ trên xuống dưới, phát hiện hắn không giống như sắp dầu hết đèn tắt, vội vàng hỏi:

- Đại thúc, ngươi muốn đi xa nhà sao?

- Đúng vậy...

Phương Tịch còn không biết trong lòng tiểu ma nữ này đang thầm oán trách mình, nếu không nhất định sẽ thưởng cho nàng hai cú gõ vào đầu:

- Đại thúc tốt xấu gì cũng được xem là cao thủ Luyện Khí hậu kỳ, bây giờ lại năm mươi ba tuổi, ta muốn ra ngoài tìm kiếm cơ duyên đột phá. Dù sao... lúc còn sống, đại thúc còn muốn đốt phá Trúc Cơ!

- Trúc Cơ? Không cần... Đại thúc, Trúc Cơ thất bại không chết sẽ bị thương nặng, ngươi đừng đi!

Vi Nhất Tịch nắm lấy tay áo Phương Tịch, thật lòng thật dạ nói.

- Đây là con đường tu sĩ chúng ta phải đi!

Phương Tịch thong thả lại kiên định tránh khỏi bàn tay của Vi Nhất Tịch:

- Về phần đảo chủ, ngươi thay ta nói một câu là được rồi. Mặt khác, ngươi giúp ta nói với nàng một câu, bảo nàng bảo trọng!

Nguyễn Tinh Linh hình như dính dáng với dư nghiệt của Tư Đồ gia dư, Phương Tịch không muốn đi cuốn vào quá sâu, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở một câu.

Chờ đến sau khi Vi Nhất Tịch rưng rưng nước mắt đáp ứng, Phương Tịch trở về động phủ một chuyến, thu những thứ cần thiết vào trong túi trữ vật, chắp hai tay sau lưng, giẫm lên lưng Đại Thanh Ngư, đi xa trong ánh trời chiều:

- Nhất Tịch, trong động phủ còn Thanh Hòa Kiếm và Thanh Hoa Kim Quy Tử trùng vương, đại thúc truyền lại cho ngươi...

Lần này hắn đi, trước khi Trúc Cơ, hắn còn tính đi tới Đại Lương một chuyến.

Xa ba mươi năm, không biết những người quen cũ còn khỏe không?

Đại Lương Minh Đế năm mười sáu.

Minh Đế tự mình chấp chính, phát sinh mâu thuẫn gay gắt cùng Hậu đảng, Tướng đảng, ép chết Thái hậu.

Tướng đảng sắp chết phản công, đưa loạn quân vào kinh và tàn sát tôn thất, đại thần... vó ngựa đạp lên hoàng cung, máu chảy thành sông...

Sách sử đặt tên cho nó là “Đêm trường đao” !

Qua đêm qua, triều đình Đại Lương ầm ầm sụp đổ, thiên hạ tiến vào thời đại phiên trấn cắt cứ, giao long nổi lên khắp nơi!

...

Tuy Minh Đế đã chết, nhưng thiên hạ vô chủ, bởi vậy vẫn xem là kỷ nguyên Đại Lương.

Bây giờ đã là Minh Đế năm ba mươi ba.

Ở Thành Tam Nguyên.

Sau khi tùy tiện mở ra động phủ và thu xếp cho Thái Tuế ở nơi nào đó trong núi, Phương Tịch lại tới thành này.

Bây giờ, trên thành Tam Nguyên đã không có cờ rồng của Đại Lương từ lâu, thay vào đó, lại một lá cờ giao long có chữ “Lương” màu vàng sậm!

- Lương Vương?

Phương Tịch lặng lẽ đọc tên vị vương giả quật khởi ở Định Châu này. Hắn khẽ cười và đi vào trong thành.

Bất luận binh lính canh giữ thành hay người đi đường dường như đều không phát hiện ra hắn, để hắn không coi ai ra gì đi xuyên qua cổng thành.

- Ngươi có nghe nói chưa? Lần này Lương Vương xuất binh, đánh Quế Vương và thắng lớn!

- Sao ta nghe nói Lương Vương trúng mai phục ở Song Long Sơn?

- Xuỵt... ngươi cũng dám nói câu này à? Cẩn thận bị xem là gây rối loạn lòng quân, chém đầu đấy!

Trên đường đi, người đi đường thì thầm nói nhỏ lại lọt vào trong tai Phương Tịch giống như không hề bị trở ngại vậy.

Bịch bịch!

Thỉnh thoảng, mấy nha binh, nha tướng được vũ trang đầy đủ, kiêu căng hống hách cưỡi ngựa rêu rao khắp nơi, xông vào người đi đường, tất cả mọi người đều tức giận lại không dám nói gì.

Trong thời loạn, binh quyền là lớn nhất!

Địa vị của võ nhân được nâng cao đáng kể, làm thân tín nha binh của phản vương phiên trấn thật sự cớ thể tùy tiện giết người cũng không có vương pháp quản!

Giá hàng hóa ở chợ tăng vọt, giá lương thực một đường tăng cao.

Nghĩ đến vô số lưu dân trong ngoài thành giống như cái xác biết đi, lại ngóng trông có thể định cư trong thành, Phương Tịch không khỏi thở dài:

- Thời loạn dân chúng không bằng chó...

Hắn vừa nghĩ vừa đi tới vị trí võ quán Hữu Gian.

Kết quả, hắn phát hiện ở đây không phải là võ quán Hữu Gian, đã đổi thành một đại viện từ lâu. Ở cổng không ngờ có binh lính canh gác.

- Đây là chỗ nào?

Phương Tịch đảo mắt, tùy tiện chặn một lão già đi ngang qua.

Lão già nhìn người chặn đường, ban đầu vốn còn tức giận, nhưng thấy đến một người thiếu niên mặc áo bào xanh, khí chất bất phàm thì không dám chậm trễ, cung kính trả lời:

- Đây là phủ của Chu đại nhân chu Thăng Long, đại tướng du kích dưới quyền của Lương Vương...

- Võ quán Hữu Gian trước đây đâu?

- Võ quán Hữu Gian à?

Lão già ngơ ngác một lúc, thật lâu sau mới vỗ đầu một cái:

- Đó là chuyện mấy chục năm trước rồi? Ôi... Năm đó võ quán này từng rất phát đạt, không ít quý nhân quan lớn hiển hách đổ xô tới... Đáng tiếc nó phát triển nhanh, sụp đổ cũng nhanh. Về sau có người nói hai đại quán chủ nội chiến, đánh một trận lớn làm chết không ít người, sau đó mỗi người đi một ngả, võ quán lại suy sụp...

- Hai đại võ quán chủ nội chiến?

Phương Tịch nghĩ đến tình nghĩa huynh đệ của Thanh Mộc và Thanh Tang, cảm giác không thể có chuyện đó.

Bình Luận (0)
Comment