Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 297 - Chương 297 - Tình Trạng Hiện Nay! 2

Chương 297 - Tình trạng hiện nay! 2
Chương 297 - Tình trạng hiện nay! 2

Nhưng hắn bất chợt buồn cười.

Mấy chục năm qua, con người làm sao có thể không thay đổi?

- Lại sau đó, Lương Vương công thành, võ quán chủ đời tiếp theo có hành vi chống lại. Sau khi thành bị phá, hắn đã bị giết chết, võ quán cũng bị Lương Vương cướp đi...

Lão già bất giác nói rất nhiều, cuối cùng tự biết mình lỡ miệng nên vội vàng che miệng.

Khi hắn phát hiện xung quanh không có ai, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

- Thì ra là thế, cảm ơn lão.

Phương Tịch tiện tay ném ra một hạt đậu vàng và xoay người rời đi.

Lão già khẽ dụi mắt, phát hiện là hạt đậu vàng thì lập tức nhét vào trong áo, nhìn xung quanh giống như kẻ trộm vậy...

...

So với võ quán Hữu Gian đã biến mất, võ quán Bạch Vân vẫn cắm rễ ở thành Tam Nguyên một cách ngoan cường.

Cho dù gặp phải loạn quân công thành, nhưng lúc đó Mộ Phiêu Miểu ra sức dẹp nghị luận của mọi người, duy trì thế trung lập, cuối cùng cũng tránh khỏi số phận bị xử lý sau khi thành bị phá.

- Cho dù ta ra tay cũng không có cách nào ngăn cản một vương triều suy vong...

Phương Tịch đứng ở trước cửa võ quán, nhìn biển hiệu loang lổ, không khỏi xúc động than một tiếng.

- Ngươi là ai? Ngươi muốn đến võ quán bái sư học nghệ sao?

Một đệ tử đi ra, nhìn thấy Phương Tịch mặc bộ Thanh Trúc Pháp Bào tinh tế thì không dám chậm trễ, hỏi một câu.

- Ta tới gặp mấy người quen cũ...

Thần thức của Phương Tịch đảo qua và tìm được Mộ Phiêu Miểu đang nằm trên một ghế mây ở hậu viện:

- Thôi, ta tự đi...

Bóng dáng hắn lóe lên, đã tiến vào bên trong võ quán.

Đệ tử kia thậm chí không phát giác ra, chỉ dụi mắt, sau đó phát ra một tiếng thét chói tai:

- Có ma!

...

Mộ Phiêu Miểu với mái tóc bạc nằm ở trên ghế mềm, nhìn giàn nho lủng lẳng đầy quả xanh.

Đối với người cổ đại, sáu mươi tuổi đã tính là thọ rồi.

Lúc nàng còn trẻ chịu không ít khổ cực, nhờ về sau điều dưỡng bằng linh đan của Phương Tịch cho, lúc này còn có thể tai thính mắt tinh, nhưng vẫn bi thương trước sự già yếu bi thương và sợ hãi cái chết.

- Sư muội...

Đột nhiên, một bóng người mặc áo bào xanh đi tới trước mặt nàng, khẽ gọi một tiếng.

Người này đứng ở đó lại giống như một gốc ngọc trúc xanh mang theo sức sống bừng bừng, thuộc về người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.

- Trẻ tuổi... Thật tốt...

Trên gương mặt Mộ Phiêu Miểu đầy mờ mịt, lẩm bẩm:

- Ta hình như đã trở về quá khứ, nhìn thấy đại sư huynh...

- Khụ khụ, sư muội, thật sự là ta.

Phương Tịch ho khan một tiếng và nhắc nhở.

Lúc này Mộ Phiêu Miểu mới từ trong sự hoảng hốt lấy lại tinh thần, xoa gương mặt đầy nếp nhăn của mình và bình tĩnh nhìn Phương Tịch:

- Ta không phải đang nằm mơ chứ?

- Không phải...

Khóe miệng Phương Tịch khẽ giật. Hắn còn không biết sư muội có dáng vẻ như vậy.

Mộ Phiêu Miểu lại nhìn Phương Tịch, bỗng nhiên cười:

- Ngươi là nhi tử hay là tôn tử của hắn? Đừng tới đùa bà ngoại nữa...

- Năm đó ở thành Hắc Thạch...

Phương Tịch suy nghĩ và nói ra một món chuyện khiến Mộ Phiêu Miểu xấu hổ trong thời kỳ Yêu Ma Thụ gây họa:

- Nửa đêm, ngươi len lén chạy vào phòng bếp, kết quả suýt nữa bị Mộ sư phụ đánh...

- Sao gia gia ngươi còn nói cả chuyện này chứ?

Mộ Phiêu Miểu hơi xấu hổ. Nhưng nàng nhìn Phương Tịch, vẻ mặt từ chắc chắn dần dần trở nên nghi ngờ.

Gương mặt giống hệt còn có thể hiểu được, nhưng loại khí chất, dáng vẻ này, thậm chí cảm giác mơ hồ này?

- Đại sư huynh?

Nàng gọi một tiếng thăm dò.

- Tiểu sư muội có việc gì?

Phương Tịch cười và hỏi ngược.

- Đừng gọi nữa, ta muốn chết đây!

Mộ Phiêu Miểu cầm lấy cái quạt hương bồ bên cạnh che lên trên mặt.

- Ha ha ha!

Phương Tịch nhìn thấy tiểu sư muội còn hoạt bát đáng yêu như vậy, hắn không khỏi thoải mái cười to.

- Ngươi đúng là sư huynh? Sao ngươi có thể trẻ tuổi như vậy?

Mộ Phiêu Miểu kinh ngạc hỏi.

- Tới đỉnh của võ, những điều như ngược sống chết, lấy lại tuổi xuân... đều dễ như trở bàn tay!

Phương Tịch chắp tay sau lưng lộ ra hình tượng Tông Sư của một phái.

- Đáng tiếc, sư muội ta thành tựu có hạn, đến nay vẫn chỉ là cảnh giới Chân Lực...

Mộ Phiêu Miểu thở dài. Tuy nàng giữ những đan dược Phương Tịch cho trước đây, nhưng đều dùng để bồi dưỡng võ quán chủ sau này.

Điều này dẫn đến các đời võ quán chủ của võ quán Bạch Vân chưa từng đứt đoạn, nhưng tu vi cá nhân cuối cùng bị chậm trễ.

- Những người khác thế nào?

Phương Tịch nghĩ đến Trương Mính Đính, còn có Bách Hợp...

- Người thì lão, kẻ thì chết... Nhóm người trước đây đã không còn lại bao nhiêu.

Mộ Phiêu Miểu thả quạt hương bồ xuống:

- Ngược lại, Trương Mính Đính xứng đáng với thiên phú kia, lại thêm sự chỉ điểm và đan dược của ngươi giúp đỡ... Về sau đột phá Chân Kình trở thành võ sư, ra ngoài du lịch thiên hạ, công kích cảnh giới Tông Sư, bây giờ cũng trở thành một đại hiệp uy danh hiển hách, không biết có thành Tông Sư không?

Nàng lại nói về tin tức của một số người.

Đối với người phàm, ba mươi năm chính là hai thế hệ, trong đó sinh lão bệnh tử đều không thể tránh được…

Bình Luận (0)
Comment