Cuối cùng nàng lại nói:
- Bách Hợp ra khỏi võ quán, ta mua cho nàng một tiểu viện gần đây để ở. Đời này... nàng quá khổ, cũng không lập gia đình nữa...
Mộ Phiêu Miểu cũng chưa gả, bảo là muốn canh giữ võ quán của phụ thân.
Phương Tịch nghe đến đó thì không khỏi xúc động.
Đúng lúc này, nam tử cao lớn đi từ bên ngoài vào:
- Lão quán chủ, có một đệ tử nói gặp ma ở bên ngoài, ta không yên tâm nên cố ý đến xem... Hả? Ngươi là ai?
Nam tử kia nhìn Phương Tịch, trên gương mặt đầy vẻ kinh ngạc không hiểu vẻ.
Sao hắn không biết trong võ quán còn có người ngoài?
Mộ Phiêu Miểu nhìn về phía Phương Tịch, thấy Phương Tịch không phản bác thì nói thẳng:
- Đây là sư bá tổ của ngươi... Còn không mau tiến lên hành lễ?
Nàng lại giới thiệu cho Phương Tịch:
- Đây là Mộ Bạch Chính, đứng đầu võ quán Bạch Vân bây giờ... Bạch Chính, ngươi còn không hành lễ?
- Sư bá tổ? Sư thúc tổ, ta đã gặp hết sư huynh đệ của ngài, đáng lẽ sẽ không...
Mộ Bạch Chính ngơ ngác gãi đầu, nhìn thế nào cũng cảm giác người này có vấn đề.
Phương Tịch không nhiều lời với hắn, bấm tay bắn ra.
Ầm ầm!
Chân cương vô hình hiện ra, ép cho người này phải quỳ xuống đất, thậm chí sàn nhà cũng xuất hiện từng vết nứt.
- A... Chân cương phóng ra ngoài? !
Mộ Bạch Chính cũng là người có mắt mình. Hắn giật mình, vội vàng theo đó dập đầu:
- Chào sư bá tổ, chẳng lẽ ngài là Tông Sư?
Theo lời đồn đại, chỉ có Võ Thánh mới có khả năng phóng chân cương ra ngoài.
Nhưng điều đó không có manh mối rõ ràng, thực sự không thể tưởng tượng nổi!
- Ngoan!
Phương Tịch cười híp mắt và tiện tay thưởng cho hắn một bình Khí Huyết Đan cấp một.
Mộ Bạch Chính nhận lấy cái bình và mở nắp bình ra, lại ngửi được một mùi thuốc quen thuộc. Hắn không khỏi biến sức, cất vội bình thuốc vào trong người giống như ăn trộm vậy, tim vẫn còn đập loạn.
Hắn nhớ cái mùi này!
Trước đây, hắn chẳng qua là cô nhi được võ quán Bạch Vân nhận nuôi, thiên phú cũng chỉ bình thường, nhưng được cái chính chắn, thành thật.
Về sau sư thúc tổ thưởng cho hắn một viên đan dược, hắn lập tức đột phá cảnh giới võ giả Chân Lực, trổ hết tài năng trong các sư huynh đệ, cuối cùng tiếp nhận chức vụ võ quán chủ này!
Đan dược lúc đó cũng có mùi này!
Cho dù hắn là một người thành thật, lúc này cũng hận không thể dập đầu Phương Tịch thêm mấy cái...
- Lần này sư huynh trở về có chuyện gì à?
Mộ Phiêu Miểu phất tay ra hiệu cho Mộ Bạch Chính đứng bên cạnh, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
- Kết thúc một vài chuyện phàm tục. Đúng rồi, Nguyên Hợp Sơn ngoài thành thế nào?
Phương Tịch thuận miệng hỏi một câu.
- Mấy chục năm trước, Lương Vương quật khởi, võ ngựa đạp khắp giang hồ. Hắn đích thân lên Nguyên Hợp Sơn cầu lấy bí tịch Nguyên Hợp Ngũ Lôi Thủ. Lệnh Hồ lão Tông Sư trên Nguyên Hợp Sơn tọa hóa từ lâu, bởi vậy không người nào có thể ngăn cản được hắn, bị hắn công phá sơn môn...
Mộ Phiêu Miểu khẽ nói.
- Thế nào... Chẳng lẽ uy danh Đại Tông Sư vô thượng của ta còn không ép được người khác sao?
Phương Tịch vô cùng kinh ngạc.
- Đại Tông Sư vô thượng?
Mộ Phiêu Miểu trợn mắt khinh thường:
- Chúng ta chỉ là người phàm, ngươi đã biến mất ba mươi năm, còn có thể sót lại bao nhiêu uy vọng chứ?
Đời người có mấy lần mười năm!
Bây giờ Phương Tịch rốt cuộc hiểu rõ ý của những lời này.
Hắn quên Đại Lương không phải là tu tiên giới Nam Hoang tu tiên giả có thọ nguyên ít nhất hơn một trăm năm, Trúc Cơ có thể sống hơn hai trăm năm.
Mà là xã hội phong kiến cổ đại tin tức bế tắc, người phàm sống quá năm mươi đã xem như thọ!
Đại Tông Sư vô thượng có uy danh lớn hơn nữa, sau khi biến mất ba mươi năm, thật sự không còn thừa lại vài phần...
Hơn nữa, bây giờ lại có ai nói rõ ràng được chuyện năm đó?
Chưa chắc đã không phải là lời đồn bậy!
Đồng thời, Lương Vương quật khởi, cần phải có uy nghiêm!
Nếu bởi vì uy danh của một người đã biến mất hơn chục năm lại không dám xử lý Nguyên Hợp Sơn, vậy uy tín của hắn ở đâu?
Cuối cùng, hắn chỉ nghe đồn Đại Tông Sư vô thượng kia và Nguyên Hợp Sơn Tông Sư qua lại thân thiết, nhưng không phải xuất thân từ Nguyên Hợp Sơn!
Đương nhiên, lai lịch của Đại Tông Sư vô thượng Phương Tịch trước đây cũng thành câu đố.
Có người nói Phương Tịch là đại hiệp du lịch tới, có người nói hắn xuất thân từ Nguyên Hợp Sơn, còn có người nói hắn thành lập võ quán Hữu Gian.
Càng buồn cười hơn là có người cảm thấy Phương Tịch xuất thân từ võ quán Bạch Vân... Nhưng không ai tin, chỉ cho là trùng tên.
Dù sao kỹ thuật vẽ của Đại Lương thực sự bình thường, người từng nhìn thấy gương mặt thật của Phương Tịch lại cực ít.
Cho tới bây giờ, hình tượng Đại Tông Sư vô thượng trong truyền thuyết đã càng lúc càng xa...
...
Ngày hôm sau, ở một căn nhà nhỏ bên cạnh võ quán Bạch Vân.
Trong vườn trồng đầy hoa màu vàng và hoa màu trắng, lúc này chúng đang khoe sắc thắm, trông rất đẹp mắt.
Phương Tịch chắp tay sau lưng, nhìn những hoa cỏ này.