Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 299 - Chương 299 - Võ Thần Môn

Chương 299 - Võ Thần Môn
Chương 299 - Võ Thần Môn

Trong cửa phòng có một bóng người đeo khăn che mặt.

- Công tử, lão thân thấy công tử vẫn trẻ như xưa, trong lòng rất vui mừng, hôm nay lại không gặp công tử nữa...

Từ trong cánh cửa truyền ra giọng nói già dặn của Bách Hợp.

Phương Tịch im lặng, không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Năm đó, Lý phu nhân không muốn gặp Hán Vũ Đế, đại nguyên nhân khái cũng tương tự như vậy.

- Lấy sức giữ người, sắc suy yêu giảm, yêu giảm thì ân hết...

- Chỉ là... sao ta có thể là người như vậy chứ?

Thật ra thần thức của Phương Tịch đã nhìn thấy Bách Hợp, đồng thời suy đoán được thân thể đối phương không tệ, những đan dược hắn để lại năm đó vẫn rất hữu dụng.

Như vậy là đủ rồi...

- Con người ta không thể thấy nhất là anh hùng tuổi xế chiều và mỹ nhân đầu bạc...

Hắn tự nhiên thấy hơi buồn bực.

Nếu phiền muộn, dù sao cũng phải tìm một chỗ phát tiết.

Phương Tịch lại bất giác đi tới trước một cung điện tráng lệ.

Ở trên quảng trường cực lớn lát cẩm thạch còn có rất nhiều người cầm vũ khí đi qua đi lại tuần tra, mỗi người đều long tinh hổ mãnh, không ngờ đều là võ giả!

- Người tự tiện xông tới trước Lương Vương Cung đều phải chết!

Một thị vệ đã rút yêu đao ra, rõ ràng giết người chỉ là chuyện giống như cơm bữa đối với hắn.

- Lăn!

Phương Tịch thẳng lưng hóp ngực, dồn khí vào đan điền, chợt nổi giận gầm lên một tiếng.

Ầm ầm ầm!

Lấy hắn trung tâm, sóng âm khủng khiếp không ngừng khuếch tán ra xung quanh.

Miệng và mũi của mấy tên thị vệ phía trước lập tức trào máu, thậm chí có óc chảy qua mũi...

Phương Tịch điểm ngón nhây nhảy vào Lương Vương Cung!

Vèo vèo!

Hắn vừa xông vào, không thể nghi ngờ đã gây ra động tĩnh cực lớn.

Vô số binh lính mặc áo giáp bao vây, giận dữ hét lên:

- Có thích khách, bảo vệ vương thượng!

Trên tháp cao quan sát, từng cung thủ tiến vào vị trí, trong tay mỗi người đều cầ tên nỏ nhắm thẳng vào Phương Tịch.

Thậm chí, mỗi người tối thiểu đều là cao thủ võ sw.

Phụt phụt!

Phương Tịch duy trì tốc độ trung bình đi tới, trên thân hiện ra vô số cương khí giống như một chiếc áo khoác không ngừng có cương khí lao ra.

Hễ có võ sư tới gần, trên thân lập tức bắn ra máu tươi, ngã xuống...

Trong nháy mắt, Phương Tịch đã đánh đến trung tâm của vương cung, đi tới trước một tòa Hàm Quang Điện.

Mấy lão già áo đen ngăn cản đường đi của hắn.

- Ngươi là Tông Sư trẻ tuổi như vậy, cần gì phải chịu chết chứ?

Một lão già xúc động lên tiếng, bỗng nhiên tiến lên trước một bước.

Ầm ầm!

Ở trên người bọn họ phát ra từng khí huyết khủng khiếp!

Tông Sư võ đạo khí huyết có thể khóa khí huyết của bản thân, duy trì chiến lực đỉnh phong mãi đến trước khi tọa hóa!

- Lương Vương? Lăn ra đây cho ta!

Phương Tịch quát lớn một tiếng, hắn không quan tâm tới những binh lĩnh và cung tiễn thủ xung quanh, quát hỏi.

- Ngươi đang tìm bản vương sao?

Một vương giả mặc áo bào giao long đi nhanh ra khỏi cung điện, bước đi hùng dũng, khí phách khiếp người, không ngờ cũng là tu vi Tông Sư!

Không chỉ có vậy, Phương Tịch thậm chí tự nhiên cảm giác được trong thiên địa xung quanh có đại thế hạ xuống trên thân người này, khiến từng hành động cử chỉ của hắn đều đầy uy nghi của bậc vương giả!

- Thật sự là Lương Vương!

Phương Tịch thấy vậy không khỏi gật đầu, loại mượn thế này không phải là bí pháp Thiên Tử Long Quyền, mà là vương giả khủng khiếp hội tụ tam tài Thiên Địa Nhân, khí của trăm vạn quân dân tập trung vào toàn thân!

- Đáng tiếc... Ngươi kém xa Bàng Phi. Nếu hắn có vị cách như ngươi, sợ rằng lúc này hắn đã đột phá cảnh giới Chân Cương Hóa Hình?

- Bàng Phi? Ngươi rốt cuộc là ai?

Lương Vương biến sắc, trong phút chốc cương khí dồi dào xuyên qua toàn thân, lại là Đại Tông Sư khí xuyên toàn thân!

- Ta là Phương Tịch, tới để báo thù cho lão hữu Nguyên Hợp Sơn!

Phương Tịch thản nhiên đáp lại.

- Ba mươi năm trước, Đại Tông Sư vô thượng trấn áp Bàng Phi?

Một lão Tông Sư tóc trắng xóa phát ra tiếng kêu kinh ngạc, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi hiếm thấy.

- Giết!

Sắc mặt Lương Vương lạnh lùng và vung tay lên!

Băng băng!

Tiếng động tĩnh vô số dây cung chợt nổi lên!

Rất nhiều mũi tên giống như mưa, che trời lấp đất rơi xuống.

Trong phút chốc, vô số người ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, khủng hoảng...

Một người khổng lồ cao hơn sáu trượng, gần hai mươi mét, đỏ như máu đã hiện lên ở quanh người Phương Tịch!

Phụt phụt!

Vô số mũi tên rơi xuống thân người khổng lồ, bị văng ra ngoài, không có cách nào để lại chút vết tích gì.

Thậm chí, ngay cả bí kỹ của Tông Sư cũng không có cách nào để lại chút thương tích gì trên thân người khổng lồ màu đỏ này.

- Thần, thần tiên à!

Vào giờ phút này, cho dù là binh sĩ cuồng nhiệt nhất của Lương Vương cũng bị dọa đến hai chân run rẩy, rầm một tiếng, vứt bỏ binh khí trong tay và quỳ xuống đất.

- Thần Ma! Chạy mau!

Võ giả khác có tâm trí khá cứng cỏi cũng lập tức chạy thoát thân.

- Chân... Chân Cương Hóa Hình?

Lương Vương nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử thu lại thành lỗ kim:

- Phương Tông Sư... Vẫn mong ngài dừng tay, bản vương bằng lòng...

- Bí kỹ, Hỗn Nguyên Vô Cực!

Bình Luận (0)
Comment