- Bây giờ, cũng đến lúc rồi chứ?
Phương Tịch lặng lẽ bay ra khỏi Bạch Trạch Tiên Thành, chờ đến khi hắn trở về, đã biến thành một đạo nhân râu dài mặc trang phục màu xanh.
- Lệ phí vào thành là một viên linh thạch, xin hỏi quý tính của đạo hữu?
Bởi vì Phương Tịch không đưa ra tín phù thuê ở lâu dài, linh vệ canh giữ thành hỏi thăm theo quy định.
Thậm chí, bọn họ còn liếc nhìn đạo nhân này thêm vài lần.
Dù sao ở trong Bạch Trạch Tiên Thành, cấp bậc Luyện Khí viên mãn cũng có thể tính là nhân vật số một.
- Tại hạ là... Mộc đạo nhân!
Phương Tịch chắp hai tay ở trong tay áo, lãnh đạm nói ra danh tính.
Sau đó, hắn cầm lệnh bài thân phận thứ hai đi vào Bạch Trạch Tiên Thành.
Sau khi hắn dịch dung sau, lại thay hình đổi dạng đi vào thành, dĩ nhiên phải làm một thân phận khác.
Hắn dùng Võ Thần khống chế cơ thể, chỉ cần không gặp tu sĩ Trúc Cơ sẽ không có vấn đề gì lớn.
Sở dĩ hắn mở ra áo choàng Mộc đạo nhân dĩ nhiên là để tiêu thụ tang vật.
Thậm chí, tương lai tốt nhất cũng sử dụng áo choàng này để hành sự trong hội đấu giá.
Phương Tịch tiến vào ngoài thành, quen đường đi về phía một cửa hàng pháp khí.
Hắn đã sớm thăm dò nghe ngóng, phía sau cửa hàng pháp khí này là một gia tộc Trúc Cơ của Mộc Quốc, không có quan hệ nào với tu sĩ Việt Quốc.
Hắn muốn bán ra đều là tang vật.
Ví dụ như pháp khí do người mặc giáp bạc giết người đoạt bảo vào hơn ba mươi năm trước, hay một vài tài nguyên không dùng tới đoạt được từ Long Ngư Chung gia lần này.
Ừ, gần đây vừa có tin tức truyền tới, Liên minh ba mươi sáu đảo thắng lớn, phá hủy Long Ngư Chung gia.
Viện binh của Long Ngư Chung gia đi tới nửa đường rút về, xem như thừa nhận quyền thống trị của Liên minh ba mươi sáu đảo đối với Vạn Đảo Hồ.
Trải qua một trận đánh này, ba nhà trên Thái Thúc thực tế tổn thất vô cùng nghiêm trọng, chỉ có thể lặng lẽ ngủ đông, nghỉ ngơi lấy lại sức.
Bởi vậy, Vạn Đảo Hồ tiến vào giai đoạn bình yên.
Nhưng Phương Tịch biết rất rõ, điều này tuyệt đối chưa kết thúc, chỉ mới là bắt đầu thôi!
Có lẽ tất cả tài nguyên của Vạn Đảo Hồ đều rơi vào trong sự khống chế của ma tu, kẻ đứng phía sau chính là Tư Đồ gia!
“Loại chuyện lén tố cáo chẳng có lợi gì cho ta... còn dễ bị phát hiện...”
“Hay là chờ sau khi đạt tới Trúc Cơ, thủ đoạn càng cao minh hơn hãy nói...”
Phương Tịch nghĩ tới đây lại đi vào cửa hàng, lập tức có một người tươi cười bước tới tiếp khách:
- Ngài cần loại pháp khí gì?
- Không biết quý cửa hàng có thu mua pháp khí đã dùng rồi không?
Phương Tịch với gương mặt gầy gò lộ ra một nụ cười giống như cây khô gặp mưa xuân, nhìn đặc biệt dọa người.
- Cái này, tất nhiên là có rồi.
Người tiếp khách vẫn tươi cười.
- Ta cố số lượng hơi lớn, ngươi đi gọi chưởng quỹ tới đi...
Phương Tịch tính lần đầu bán ra số hàng đã giữ hơn ba mươi năm, đồng thời gần đây Chung gia bị phá hủy, trên thực tế đã có thể để lộ ra số hàng này, tương đối an toàn.
Chẳng qua vì cẩn thận, hắn vẫn tiêu thụ tang vật thì thỏa đáng hơn.
Hắn rất kiên trì, có thể chia ra mấy năm lặng lẽ thực hiện công tác tiêu thụ tang vật.
Sau nửa canh giờ, chưởng quỹ của cửa hàng pháp khí tươi cười tiễn Phương Tịch ra khỏi cửa hàng.
...
- Phương đạo hữu đã về rồi à?
Phương Tịch trở lại hẻm Yên Liễu, chỉ thấy đến một mỹ nhân mặc váy ngắn màu xanh lá, khí chất nho nhã.
Tướng mạo của nàng đại khái hai ba mươi tuổi, mặt trái xoan, có khí chất dịu dàng của tiểu thư khuê các.
- Đằng La Tiên Tử!
Hắn gật đầu ra hiệu:
- Đúng vậy... ta ra ngoài mua một số nguyên liệu luyện đan.
- Ôi, thiếp thân đúng là hâm mộ bằng hữu có thể học được thuật luyện đan... Không giống thiếp thân, mỗi ngày chỉ có thể vẽ phù để duy trì kế sinh nhai... Một cái bút phù cũng dùng đến gần trụi lông... Lại không kiếm được mấy viên linh thạch, ngay cả tiền thuê nhà cũng sắp không trả nổi.
Đằng La Tiên Tử khẽ than.
- Chuyện này...
Phương Tịch nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.
Chẳng lẽ muốn mình mua bút phù thượng phẩm à? Hay trả hộ tiền thuê phòng, hoặc là... cùng ở?
“Tính, tu tiên giả có không ít kỳ công bí thuật, tuyệt đối đừng nhất thời bất cẩn...”
Hắn nhìn lướt qua đường cong nóng bỏng của đối phương và mỉm cười, trở lại viện của mình rồi đóng cửa phòng.
- Phi... Lại là một kẻ dám nghĩ mà không dám làm.
Đằng La Tiên Tử trở lại động phủ, âm thầm gắt một câu.
Năm đó, nàng tu luyện Mị Công để lập nghiệp, biết thừa đám nam nhân này suy nghĩ gì. Chỉ là về sau nàng gặp phải kẻ thù lợi hại, mới phải bất đắc dĩ chạy trốn tới Bạch Trạch Tiên Thành tránh nạn, đổi sang vẽ phù sinh sống, cũng âm thầm làm một vài công việc làm thêm khác.
Ban đầu, nàng thấy Phương Tịch trông không tệ, muốn mở rộng khách hàng, nhưng không ngờ người này lại có thể nhát gan như vậy!
Ngày hôm sau, Phương Tịch dẫn theo một bình đan dược tiện tay luyện ra để làm quà tặng, tới cửa thăm hỏi phu thê Tô Liệt.