Sau khi thuận miệng hàn huyên vài câu, hắn bắt đầu hỏi thăm về quá khứ của Đằng La Tiên Tử.
- Nữ tử này không phải là nữ tu đứng đắn gì, đạo hữu tuyệt đối phải cẩn thận. Có người nói có không ít nam tu tranh phong đánh ghen vì nàng ở khu vực ngoại thành, còn hẹn nhau ra ngoài thành đấu pháp đấy!
Kim Linh nhận được linh đan vốn đang tươi cười, nhưng vừa nhắc tới Đằng La Tiên Tử đã sa sầm mặt.
- Thì ra là thế, ta biết rồi...
Phương Tịch thầm cảm thấy đáng tiếc. Thoạt nhìn hình như không vấn đề quá lớn, hắn cũng không phải không mua nổi một bút phù...
Hắn tiêu thụ tang vật đến bây giờ, linh thạch bên trong túi trữ vật của hắn đã hơn năm nghìn, quả thật có thể thử tới đấu giá Trúc Cơ Đan.
Chẳng qua lúc này hắn không tiện nói tiếp, lại bắt đầu trò chuyện về phong cảnh trong Vạn Thú Sơn Mạch.
- Trong Vạn Thú Sơn Mạch không dễ kiếm ăn... Đám yêu thú cấp một nhìn như bình thường, phía sau thậm chí có khả năng che giấu thú vương cấp hai...
Tô Liệt vừa nói đến đây, cũng vô cùng xúc động:
- Có người nói năm ngoái có một vị tu sĩ Trúc Cơ đang đuổi bắt một con yêu thú cấp hai dường như đã sinh ra nội đan, đi nhầm vào lãnh địa của hai con Lôi Giác Mãng tương đương với Trúc Cơ hậu kỳ, bị đánh đến thương nặng ra về, cố chống đỡ giao phó xong hậu sự thì tọa hóa... Ôi, đại tu sĩ Trúc Cơ còn như vậy, tán tu chúng ta muốn thu được nội đan cấp hai phải khó tới mức nào!
Ba năm sau, theo hội đấu giá lớn mười năm một lần ở Bạch Trạch Tiên Thành sắp tới gần, lượng người trong tiên thành rõ ràng tăng nhanh.
Ngay cả các loại hội trao đổi riêng cũng được tiến hành rầm rộ, số lần cao hơn trước rất nhiều.
Phương Tịch cũng nhân lúc cơ hội khó được này để bán ra một vài thứ cướp được đáng chú ý, linh thạch trong túi trữ vật lại tăng lên thành bảy nghìn!
Sau khi sắp xếp lại thu hoạch của mình, tâm trạng của Phương Tịch rất tốt, đi thẳng tới khu tán tu bày sạp, xem hàng trên từng sạp.
Tuy hắn chưa bao giờ nhặt mót, nhưng con người chung quy phải có mộng tưởng, có lẽ thành hiện thực thì sao!
- Pháp khí thượng phẩm giá rẻ đây...
- Đặc sản Vạn Thú Sơn Mạch đây, mọi người đều tới xem thử đi...
- Phù lục tinh phẩm, phù lục tinh phẩm tốt nhất đây!
...
Phương Tịch đi dọc một đường xem, bất đắc dĩ phát hiện, mình không có số đó!
Hắn đều học lướt qua bốn kỹ năng tu tiên, lại thêm thần thức, cơ bản liếc mắt có thể giám định ra giá trị vật phẩm trên sạp hàng cao hay thấp.
Sau đó, hắn cho ra một kết luận, cơ bản không có nhiều khả năng nhặt của hời!
- Sở dĩ việc nhặt của hời có thể trở thành truyền thuyết, vừa vặn là vì nó cực kỳ ít, cực kỳ hiếm thấy...
- Thôi, ta vẫn nên đi hội đấu giá mua giá đắt đi...
Phương Tịch đang chuẩn bị rời đi.
Đôi mắt hắn bỗng nhiên dao động và dừng lại ở trên một sạp hàng phù lục.
- Đạo hữu muốn mua phù lục à? Hàng ở chỗ lão thân đều là tinh phẩm!
Phía sau sạp hàng, một bà lão chừng năm mươi tuổi đang cố đẩy mạnh tiêu thụ.
- Đúng là không tệ...
Phương Tịch cầm lấy một tờ Hàn Phong Phù, cảm nhận độ dày mịn của giấy phù, cùng với bút lông trơn tru trên đó, không hề nghi ngờ, đây là một phù lục tinh phẩm!
- Giá thế nào?
- Hàn Phong Phù cấp một thượng phẩm, có thể triệu hoán gió lạnh làm đông cứng kẻ địch, đây là loại công kích phạm vi, giá hai mươi lăm viên linh thạch!
Lão phụ nhân thuần thục báo giá.
Hai bên tóc mai của nàng đã bạc trắng, khóe mắt đầy nếp nhăn hằn sâu, nhưng từ trên ngũ quan mơ hồ có thể thấy được lúc còn trẻ rất xinh đẹp.
- Nếu khách mua năm tờ trở lên, còn được ưu đãi!
Bà lão nhìn thấy Phương Tịch móc ra linh thạch thì vội vàng cười bổ sung một câu, có phần nịnh nọt.
“Năm tháng đúng là một con dao giết heo...”
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng xúc động:
“Năm đó, Lục Chi Tiên Tử trong Phường Thị Thanh Trúc Sơn có tính cách nóng nảy, bây giờ cũng trở nên lạ như vậy...”
Đúng vậy, Phương Tịch đã nhận ra.
Phụ nhân bày sạp bán phù lục này không ngờ là Lục Chi của Tông Phù Sư trước đây Trần Bình đau khổ theo đuổi...
- Người quen cũ gặp lại, Lục tiên tử hình như còn chưa nhận ra tại hạ...
Phương Tịch đột nhiên khẽ cười và nói.
Lần này, hắn đi ra ngoài dạo phố chứ không phải tiêu thụ tang vật, nên không dùng tới áo choàng Mộc đạo nhân này mà là thân phận thật sự.
- Hả?
Lục Chi ngẩng đầu, nhìn người thanh niên giống như chi lan ngọc thụ, ánh mắt kinh ngạc không hiểu.
Gương mặt này trông hơi quen. Tu tiên giả có trí nhớ tốt, nàng cuối cùng tìm được nguồn gốc của cảm giác quen thuộc này:
- Ngươi là... linh nông trong Thanh Trúc Phường Thị...
- Đúng vậy, từ biệt mấy năm, Lục đạo hữu có khỏe không?
Phương Tịch mỉm cười hỏi.
Lục Chi bỗng nhiên cảm giác hơi xấu hổ.
Mình tốn nhiều năm, bây giờ vẫn là cảnh giới Luyện Khí tầng sáu, đã thành hoa tàn ít bướm, gương mặt thiếu niên này trước mặt không già, tu vi còn cao hơn nàng, đã bước vào Luyện Khí hậu kỳ!