Trong lòng Âu Dương Chấn thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại tươi cười rạng rỡ:
- Các vị... Tiếp theo chính là vật đấu giá cuối cùng của buổi đấu giá lần này...
Phương Tịch căn bản không xem phần đấu giá món đồ cuối cùng.
Hắn ước gì Âu Dương Chấn ra thêm mấy viên Trúc Cơ Đan, giảm bớt sự chú ý cho mình.
Sau khi đấu giá được bộ Ất Mộc Thần Lôi Tàn Trận kia, hắn lập tức ra ngoài, gọi thị nữ thông báo cho người của hội đấu giá người mang theo món đồ mình đấu giá được tới giao nhận, sau đó thông qua con đường bí mật do đối phương cung cấp để rời khỏi hội trường đấu giá.
“Buổi đấu giá lần này chỉ mua được Hóa Long Tham và Ất Mộc Thần Lôi Trận, để lộ ra tài sản khoảng ba nghìn...”
“Bình thường sẽ thu hút tu sĩ Trúc Cơ chú ý, nhưng lúc này bọn họ đều đang xem món đồ đấu giá cuối cùng, khả năng quan tới ta rất nhỏ...”
“Nên chạy trốn thôi...”
Phương Tịch đi ra khỏi nội thành nhưng không trở về căn nhà ở hẻm Yên Liễu mà rời khỏi thành luôn.
Cho dù võ đạo của hắn có thể tương đương với Luyện Thể tầng bốn, nhưng dù sao trên thân không có linh giáp cấp hai!
Hắn đấu pháp với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ còn chưa chắc có thể nắm chắc phần thắng.
Dĩ nhiên thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Về phần co đầu rụt cổ ở trong Bạch Trạch Tiên Thành luyện Trúc Cơ Đan à?
Phương Tịch cũng không muốn mạo muội thử xuyên qua hai giới trong đại trận cấp ba.
Chẳng may đối phương có thể cảm ứng được dao động kia, vậy thì sẽ vui lắm đấy.
Hơn nữa, hắn không ra khỏi Bạch Trạch Tiên Thành, cũng không có cách nào bày trận lấy đan!
Bởi vậy, Phương Tịch vạch ra kế hoạch là lấy nhanh đánh nhanh!
Sau khi ra khỏi tiên thành, Phương Tịch bỗng nhiên cảm giác trong lòng thoải mái, không khỏi cong môi cười.
Hắn phóng thần thức ra ngoài, khống chế pháp khí, hóa thành một luồng ánh sáng lao về phía xa.
Lúc này, cho dù hắn gặp phải tu sĩ Trúc Cơ truy sát, cùng lắm thì trực tiếp trốn chạy, nửa đường tìm cơ hội xuyên qua!
Đương nhiên, có thể không gặp phải tu sĩ Trúc Cơ vẫn tốt hơn.
Đối phương chắc chắn có thần thức, nếu chẳng may mình còn chưa chạy thoát khỏi phạm vi thần thức của đối phương đã bị ép xuyên qua, vậy bàn tay vàng lại có nguy cơ bị lộ!
- Hả? Còn có kẻ thật sự không sợ chết à?
Sau khi bay ra khỏi phạm vi tiên thành hơn mười dặm, Phương Tịch lại nhìn thấy một tu sĩ đằng đằng sát khí khống chế linh thuyền tới gần với ý đồ không tốt.
- Ta rõ ràng đã dùng thần thức kiểm tra qua, trên thân không bị đánh dấu theo dõi?
- Vậy chính là bám theo? Chỉ cần có mục tiêu ra khỏi hội đấu giá, tu vi thích hợp là thử ra tay?
Ánh mắt Phương Tịch lạnh lùng.
Phỉ tu như vậy xem như châu chấu trong tu tiên giới.
- Dạo hữu...
Trên linh thuyền, một tu sĩ dẫn đầu kêu lên, không ngờ hắn là tu vi Luyện Khí đại viên mãn.
- Chết đi!
Phương Tịch lười nói nhảm, phía sau lưng hiện ra Hỗn Nguyên Chân Thân đội trời, đạp đất, năm ngón tay khép lại, bỗng nhiên đánh ra một quyền!
Ầm!
Dưới một quyền này, tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn kia còn chưa kịp phản ứng, pháp khí hộ thể đã vỡ thành từng mảnh, cơ thể và linh thuyền chia năm xẻ bảy!
- Không tốt!
- Là đại tu sĩ Trúc Cơ!
- Chạy mau!
Các phỉ tu liên quan giống như chim muông tản ra, sau đó lại bị một bàn tay khổng lồ tóm lấy và lần lượt bóp chết...
Vèo!
Một vị tu sĩ trong đó thấy tình thế không ổn, phát động một phù lục, cả người hóa thành một tia sáng vàng trốn về phía Bạch Trạch Tiên Thành, tốc độ kia nhanh tới mức ngay cả Phương Tịch cũng không theo kịp.
- Không ngờ là Độn Phù cấp hai?
Phương Tịch thu lại Hỗn Nguyên Chân Thân, nhíu mày:
- Xem ra hắn còn là một người có chút căn bản. Bây giờ Trúc Cơ quan trọng hơn...
Dù sao hắn dùng thân phận Mộc đạo nhân, lúc này hắn giết chết phỉ tu còn sót lại, sau đó lại rời đi.
...
Hắn một đường bay trở về Việt Quốc, có thể nói là nhanh như tia chớp.
Sau đó Phương Tịch lựa chọn một hồ nước trên đường để xuyên qua.
Phương Tịch chọn xây dựng trụ sở của tổng bộ Võ Thần Môn của Đại Lương ở thành Hắc Thạch.
Nơi này vốn bị vứt bỏ nhưng vẫn lưu lại rất nhiều kiến trúc, đều có thể lợi dụng được.
Đồng thời...
Căn cứ theo quy luật “hai ma không gặp nhau”, chỗ có ma ở lâu, các yêu ma gần đó đều sẽ di chuyển, trở nên vô cùng bình an.
Đến lúc này, thành Hắc Thạch đã dần dần có hơi người.
Rất nhiều võ giả đến, dọn sạch những bức tường vốn đổ nát và thành lập khu kiến trúc còn rộng hơn.
Cửa phòng bế quan được mở ra, Phương Tịch đi từ trong đó ra.
- Môn chủ!
Thị nữ đứng chờ ở cửa nhìn thấy Phương Tịch đi ra, ánh mắt lập tức phát ra.
Vị môn chủ này thường bế quan mấy tháng thậm chí một năm, quả nhiên không phải người tầm thường.
- Bây giờ còn có người nào ở trong môn?
Phương Tịch thuận miệng hỏi một câu.
- Liễu tả sử vừa trở về, Chu hữu sứ ở bên ngoài...
- Ngoài ra còn có Ngũ Hành trưởng lão ở đây!
Thị nữ lập tức khom lưng bẩm báo.