Ở Mính Thanh Các ngoại thành Bạch Trạch Tiên Thành.
Ở đây bày biện trang nhã. Khi Phương Tịch tiến vào, có nhạc sư đang diễn tấu.
- Tiền bối, ngài...
Một nữ tử trung tuổi xinh đẹp bước tới đón, nhìn thấy Phương Tịch thì không khỏi nghi ngờ hỏi:
- Ngài họ Phương?
- Đúng vậy, Lục Chi đạo hữu đã đặt lô ghế nào vậy? Ngươi đi phía trước dẫn đường đi...
Phương Tịch gật đầu, lại quét nhìn nữ tử trung niên xinh đẹp này:
- Vân Mộng Tiên Tử, nhiều năm không gặp rồi... Trước đây cũng may có Trần Bình đạo hữu giới thiệu, chúng ta có thể quen biết.
- Đúng vậy...
Nữ tử xinh đẹp này chính là Vân Mộng Tiên Tử. Lúc này, nghe hắn nhắc tới Trần Bình, trên mặt nàng có vẻ mất tự nhiên.
Nàng nghĩ đến tầm nhìn hạn hẹp của đám người mình trước đây, không ngờ vì được gọi là khách quý mà đuổi đại tu sĩ Trúc Cơ sĩ bây giờ ra khỏi nhà, trong lòng không khỏi lo sợ bất an, rất sợ đối phương trách tội mình.
Dù sao năm đó nàng đột phá Trúc Cơ thất bại, về sau bị sắp xếp tiếp quản sản nghiệp của gia tộc, sớm đã dần dần bị loại khỏi trung tâm của gia tộc.
Két!
Một tiếng động vang lên, cửa phòng mở ra, lộ ra mấy người ngồi ở bên trong.
Lục Chi đã ở đây. Bên cạnh nàng là một lão già tóc trắng xoá, gầy như que củi, trên mặt đầy vết đồi mồi, mơ hồ có thể nhìn thấy được dáng vẻ của Trần Bình năm đó.
Ngoài ra, còn có một vị nam tử áo bào tím, trán rộng mắt to, tướng mạo uy nghi, tu vi khoảng Trúc Cơ sơ kỳ.
Nam tử áo bào tím nhìn thấy Phương Tịch thì không khỏi cười nói:
- Có phải Phương Tịch đạo hữu không? Tại hạ Từ Thước Lôi, thái thượng trưởng lão của Thanh Diệp Từ gia.
- Ra mắt Từ đạo hữu!
Phương Tịch ngồi xuống, nhìn thấy Vân Mộng Tiên Tử muốn rời đi thì nhân tiện nói:
- Chuyện này cũng có liên quan với ngươi, không bằng ngươi ở lại một lát.
Vân Mộng Tiên Tử lập tức run lên, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía lão tổ nhà mình.
Ngoài dự đoán, Từ Thước Lôi xem như không nhìn thấy:
- Nếu vậy, Vân Nhi ngươi ở lại pha trà đi...
- Vâng!
Vân Mộng Tiên Tử ngồi xổm ở trước bàn trà thi lễ một cái, sau đó giơ bàn tay trắng mịn ra pha trà...
Mùi trà thơm thoang thoảng bay ra...
Phương Tịch quan sát Vân Mộng Tiên Tử lại nhìn Lục Chi, không khỏi âm thầm xúc động.
Vân Mộng Tiên Tử vừa nhìn là biết đã ăn một loại đan dược Trú Nhan Đan, bây giờ đã năm sáu chục tuổi nhưng gương mặt vẫn xinh đẹp.
So sánh ra, mấy năm nay Lục Chi tất nhiên đã chịu nhiều cực khổ.
Đương nhiên, càng khổ hơn là Trần Bình bên cạnh. Lão già này nhìn thấy Phương Tịch cũng nghẹn ngào đến không nói ra lời, rưng rưng nước mắt.
Phương Tịch cảm nhận được lực sinh mạng của người này như nến tàn trong gió lại thở dài.
Một tiếng thở dài này đã phá tan bầu không khí im ắng nặng nề bên trong lô ghế.
Từ Thước Lôi mở miệng, nói rất đường hoàng:
- Thanh Diệp Từ gia ta không làm chuyện bắt người. Trần Bình trần đạo hữu nhận lời mời nhiệt tình của Từ gia ta, tới đảm nhiệm vị trí khách khanh của Từ gia ta, chúng ta chưa từng giam cầm, ép buộc... Trần đạo hữu, ngươi nói có đúng hay không?
Trần Bình bị dọa cho giật mình, vội vàng gật đầu:
- Vâng vâng...
Phương Tịch mỉm cười:
- Hóa ra là một chuyện hiểu nhầm, vậy thì không thể tốt hơn. Chỉ là Trần Bình là bằng hữu tốt của ta thời trẻ, bây giờ sắp an hưởng tuổi già ở Bạch Trạch Tiên Thành, không biết Từ gia?
- Ta Từ gia tất nhiên ủng hộ rồi! Trần Bình đạo hữu còn có cao lao vất vả. Chúng ta sẽ tặng một tòa nhà ở ngoại thành, để cho hắn dưỡng già!
Từ Thước Lôi vỗ ngực đảm bảo.
- Nếu thế, ta cũng không còn gì để nói nữa... Chỉ là Vân Mộng Tiên Tử ở đây?
Phương Tịch thử hỏi một câu.
Từ Thước Lôi khẽ nhướng mày:
- Trước đây Vân Nhi đã từng có nhiều điều đắc tội, lão phu thay mặt nàng nhận lỗi, sau đó gia tộc sẽ trừng phạt nàng nghiêm khắc, cũng lệnh cho nàng bồi thường cho Trần khách khanh một khoản linh thạch...
- Từ đạo hữu xử sự công bằng chính trực nghiêm minh, tại hạ bội phục...
Phương Tịch không có gì để nói nữa, ôm quyền chào và dẫn theo Lục Chi và Trần Bình đứng dậy, từ biệt rời đi.
...
Chờ đến khi ba người rời đi, Vân Mộng Tiên Tử mới lo sợ bất an nhìn về phía lão tổ:
- Lão tổ tông...
- Vân Nhi, ngươi muốn hỏi vì sao lão tổ lại để cho Trần Bình chạy à?
Từ Thước Lôi cười híp mắt thưởng thức trà:
- Người này đã hết tác dụng, thọ nguyên chẳng qua chỉ còn một tháng, chẳng lẽ muốn hắn chết ở nhà ta, chứng minh nhà ta ngược đãi hắn sao?
Vân Mộng Tiên Tử đột nhiên hiểu ra:
- Hóa ra lão tổ tông là vì danh tiếng?
- Dù sao chúng ta cũng là gia tộc chính đạo, cũng phải chú ý tới thể diện... Hơn nữa người này đã bị chúng ta cấy thủ đoạn, không ra được khỏi Bạch Trạch Tiên Thành một bước, cũng không thể làm bại hoại danh dự của nhà ta. Hắn ở lại tòa nhà của nhà ta, tương đương với vẫn nằm trong sự giám thị của nhà ta, chỉ có điều đổi một nơi khác mà thôi. Truyền thừa phù lục cũng giữ lại... Bây giờ có một khách khanh Trúc Cơ của Bạch Trạch Tiên Thành biện hộ cho hắn, vậy ta lại cho hắn chút thể diện.