Phương Tịch đảo mắt nhìn qua, thấy bà lão này và một nam tử cao lớn Luyện Khí hậu kỳ đang đỡ ở bên cạnh, hắn không khỏi thở dài:
- Bọn họ thật sự là bằng hữu của ta. Lục đạo hữu, vẫn mời đạo hữu vào trong!
Đằng La Tiên Tử nhìn thấy hai người trông bình thường này thật sự là bằng hữu của Phương Tịch thì không khỏi biến sắc, vội vàng tươi cười nói:
- Mời hai vị vào bên trong!
Nam tử cao lớn Luyện Khí hậu kỳ kia lộ vẻ kích động, không ngờ mẫu thân nhà mình thật sự có quan hệ với tu sĩ Trúc Cơ.
Lục Chi lại kinh ngạc. Sau khi tiến vào đình viện, nàng không ngừng quan sát Phương Tịch.
- Lục đạo hữu... lần này...
Phương Tịch vừa muốn mở miệng, đã thấy Lục Chi quỳ xuống đất, hắn không khỏi biến sắc:
- Ngươi làm gì vậy?
- Tiền bối, vẫn mong ngài mau cứu Trần Bình...
Lục Chi không chịu dậy, dập đầu thỉnh cầu.
- Ôi... Mặc dù ta đã là Trúc Cơ, nhưng Thanh Diệp Từ gia không chỉ có tu sĩ Trúc Cơ...
Trên mặt Phương Tịch lộ vẻ do dự, xoa túi linh thú bên thắt lưng.
- Lão thân vốn nghe nói có tán tu Trúc Cơ tên là Phương Tịch, nhất thời còn không dám xác nhận. Cho đến hôm nay, lão thân mới dám đến nhà thăm hỏi...
Lục Chi mặc kệ, nói tiếp:
- Năm đó, Trần Bình là bằng hữu tốt của tiền bối. Bây giờ, hắn đã gần như là dầu hết đèn tắt, không còn giá trị lợi dụng đối với Từ gia. Tiền bối không chỉ là Trúc Cơ, còn là khách khanh của Bạch Trạch Tiên Thành. Lão thân đã trải đường sẵn, chỉ cần tiền bối đứng ra nói vài câu, Trần Bình lại có thể an hưởng tuổi già...
- Nương...
Nam tử cao lớn bên cạnh lại khó xử nhìn xung quanh, không biết làm thế nào cho phải. Hắn rất sợ mẫu thân đắc tội vị cao nhân này.
- Ngươi đã nói tới mức này, ta còn có nói gì nữa?
Phương Tịch nhớ lại trước đây khi mình ở trên Thanh Trúc Sơn, Trần Bình thật sự đã giúp đỡ mình, còn tận tâm tận lực giới thiệu bằng hữu cho mình.
Lúc này, mình đã là Trúc Cơ, có thể làm được nhiều việc hơn.
Thay mặt Trần Bình đứng ra xoay vần cũng không phải là vấn đề gì lớn.
...
Ba ngày sau, Phương Tịch khiêm tốn ra khỏi Bạch Trạch Tiên Thành, tìm kiếm một động phủ trong lòng đất ở ngoài vùng hoang dã, tiện tay bố trí trận pháp.
- Đến lúc rồi...
Hắn ngồi xếp bằng và kiểm tra linh khí, khôi lỗi trên thân...
- Bắt đầu đi, thế giới mới!
- Có lẽ ta có thể tìm được thần công bí pháp và tài nguyên vô tận trong thế giới mới, không cần cầu người nữa...
Trong đôi mắt Phương Tịch đầy khát vọng, thần thức cảm ứng Thanh Đồng Giám.
Trong chớp mắt tiếp theo!
Toàn thân hắn đều...
Vẫn ở nguyên tại chỗ!
- Hả?
Hai mắt Phương Tịch mở ra:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Thanh Đồng Giám hỏng à? Không đúng...
Hắn cảm giác được một phần thần thức của mình dường như tiến vào một hố đen, sau đó “nhìn” thấy một thế giới khác:
- Thần thức của ta xuyên qua à?
- Chuyện... Chuyện gì xảy ra vậy?
Phương Tịch vẫn ngồi xếp bằng ở bên trong động phủ dưới lòng đất ở tu tiên giới Nam Hoang.
Thần thức của hắn lại thông qua Thanh Đồng Giám có thể nhìn thấy một thị giác khác.
Nước chảy róc rách, sóng nước lấp lánh...
Đá cuội trải rộng dưới lòng suối, có cỏ nước mọc thành bụi, cá tôm bơi qua bơi lại...
Phương Tịch lại đi xung quanh, phát hiện thần thức của mình không đủ dùng.
- Sau khi ta đạt tới Trúc Cơ, thần thức đã có thể dò xét phạm vi năm mươi trượng, sao đến nơi này chỉ có năm trượng?
Trong lòng hắn hơi nghi ngờ.
Giống như xuyên qua thế giới, hoặc nói là tiêu hao do cách một thế giới, thần thức của hắn ở bên đó bị ép xuống khủng khiếp!
- Chờ đã, vậy “ta” là ai?
Thần thức của Phương Tịch nhìn lướt qua bản thân, lại nhìn thấy nửa mảnh gương đồng đang nằm lẳng lặng ở dưới đáy sông.
Sát mép mảnh vỡ của gương hiện ra hình răng cưa, mặt ngoài mơ hồ có vết khắc với đường cong thô ráp, giống như do tự nhiên sinh ra.
- Mảnh vỡ này dường như là một phần Thanh Đồng Giám trong thức hai của ta?
- Ta đang lấy nó làm trung tâm, khuếch tán thần thức ra bốn phía?
- Không xong... Chỉ có thần thức, không nhúc nhích được!
- Vậy ta phải làm sao thu về mảnh vỡ này chứ?
...
Phương Tịch cảm giác đau đầu.
Đồng thời, hắn vẫn duy trì mối liên hệ thần thức gây ra cảm giác mệt mỏi.
Vì vậy, hắn thu hồi thần thức, tách khỏi liên hệ với mảnh vỡ Thanh Đồng Giám trong thế giới kia.
- Đã biết... Ta có thể thông qua Thanh Đồng Giám, có thể phát sinh liên hệ cùng mảnh vỡ ở một thế giới khác, đồng thời lấy mảnh vỡ kia vì điểm neo phóng ra thần thức...
- Ngoài điều này ra, hình như căn bản không làm được bất cứ chuyện gì khác.
- Ta đương nhiên biết được linh bảo theo bản năng đang bảo ta gom các mảnh vỡ, nhưng ta phải làm sao gom được chứ... Ta còn không qua được...
Phương Tịch cạn lời.
Hắn vẫn hy vọng đối diện cánh cửa mở ra chính là Tiên giới, vậy hắn sẽ không thiếu công pháp, bảo vật, đan dược, dễ dàng lại hóa thần đạo thành công, đắc đạo phi thăng!
Kết quả là vậy?
- Bàn tay vàng này hỏng rồi!
- Thôi, ta vẫn trở về thành thật làm công năm mươi năm đi!
…