Mặc dù mình không sợ, nhưng không cần thiết phải liều mạng với Tống gia.
Phương Tịch tiếp tục ở lại trong Bạch Trạch Tiên Thành!
Ở đây có linh khí cấp hai trung phẩm, mình lại có công pháp, dựa vào tư chất có thể ngang với linh căn thượng phẩm, cho dù hắn ngồi tĩnh tọa tu hành, không cần tài nguyên khác, pháp lực cũng có thể chậm rãi tăng lên!
Hơn nữa, đối phương là thiếu chủ của một gia tộc, quyền cao chức trọng, sao có thể ở mãi trong Bạch Trạch Tiên Thành được?
So về kiên trì và thời gian, mình tuyệt đối thắng dễ dàng!
Chờ đến sau khi cảnh giới vượt qua, mình có thể trấn áp báo thù dễ như trở bàn tay!
...
Hai năm sau, ở Đào Hoa Các.
Bên trong tĩnh thất, Phương Tịch mở hai mắt ra, có ánh sáng màu xanh dịu lóe lên.
- Một năm tìm hiểu công pháp, một năm điều chỉnh pháp lực vận hành, hôm nay cuối cùng cũng bước vào Thanh Mộc Trường Sinh Công nhập môn...
Hắn khá xúc động.
Thanh Mộc Trường Sinh Công này có nội dung phức tạp tinh diệu, vượt xa Trường Xuân Quyết, Thanh Mộc Công, không hổ danh là công pháp có thể tu luyện tới Kết Đan!
Điều chỉnh công pháp không phải là chuyện đơn giản.
Cũng may Phương Tịch phát hiện ra tác dụng rất kỳ diệu của Thanh Mộc Linh Thể, ở phương diện này hình như cũng có gia tăng.
Nếu không, hắn chuyển đổi công pháp căn bản còn không dễ dàng như vậy.
Hắn quan sát bên trong khí hải đan điền, chỉ thấy hai mươi giọt chất lỏng pháp lực màu xanh, không ngờ càng sẫm màu hơn, xanh mướt giống như từng viên lưu ly phỉ thúy, mặt ngoài mơ hồ có hoa văn hiện lên.
Đây là pháp lực Thanh Mộc Trường Sinh Công sau khi chuyển hóa. Tuy tổng sản lượng pháp lực không thay đổi, nhưng chất lượng lại tăng lên gấp mấy phần!
- Sau Trúc Cơ, tiếp theo tu luyện chính là quá trình không ngừng tăng thêm giới hạn cao nhất của chất lỏng pháp lực...
- Dựa theo Thanh Mộc Trường Sinh Công miêu tả, bên trong đan điền ít nhất phải tích trữ bốn mươi giọt đến năm mươi giọt chất lỏng pháp lực mới có thể thử đột phá Trúc Cơ trung kỳ... Bình thường tu tiên giả đều cần mấy chục năm chậm rãi đánh bóng quá trình này, đương nhiên có đan dược trợ giúp sẽ khác...
Pháp lực tiêu hao hết lại khôi phục rất nhanh, nhưng muốn không ngừng tăng thêm giới hạn cao nhất sẽ hết sức gian nan.
Thế nhưng sau khi đến Trúc Cơ kỳ, đan dược có thể tăng thêm pháp lực lại trở nên vô cùng hiếm thấy.
Lần trước, Phương Tịch nhận được đan phương Thủy Uẩn Đan từ chỗ Long Ngư Chung gia, nguyên liệu chính trong đó đều yêu cầu là linh dược mấy trăm năm, thu thập rất phiền phức...
Bởi vậy có thể thấy được, sau Trúc Cơ kỳ, muốn pháp lực tăng lên thực sự rất khó.
Càng không cần phải nói tới còn có vài tu tiên giả bị vây khốn do tư chất linh căn, có khả năng cả đời đều dừng lại ở Trúc Cơ sơ kỳ.
Sau khi hoàn thành giờ tập hôm nay, Phương Tịch thản nhiên xuất quan.
Đình viện của Đào Hoa Các có diện tích rộng rãi, trồng không ít cây đào, trong trận pháp bốn mùa đều giống như mùa xuân, từng cánh hoa đào bay lượn, trông rất đẹp.
Trong hồ nước giữa đình viện, Đại Thanh Ngư thỉnh thoảng lặn xuống đáy, thỉnh thoảng bơi trên mặt nước, ăn vụng cánh hoa đào.
- Đúng là một con cá tham ăn...
Phương Tịch cười mắng một tiếng. Hắn vẫn tương đối khoan dung với con linh thú này, dù sao cũng ở cùng mấy năm như vậy.
Về phần ý định đổi linh thú à?
Linh thú cấp hai dường như khó tìm. Về phần đi Đại Lương Thế Giới kiếm một con qua?
Phương Tịch căn bản không có ý nghĩ này, bởi vì yêu thú đạt đến cấp hai tất nhiên sẽ thức tỉnh linh trí nhất định, có ký ức và năng lực giao lưu!
Đến lúc đó, bí mật mình xuyên qua lại có khả năng bị lộ!
Cho dù mình có thể lấy thần thức nô dịch, in dấu ấn... Nhưng khế ước nô dịch không đáng tin. Nếu chẳng may gặp phải lão tổ Kết Đan, sẽ hoàn toàn có khả năng giải trừ!
Bởi vậy, cho dù Thái Tuế càng có công lao vất vả lớn hơn, vẫn bị Phương Tịch ném về Đại Lương Thế Giới nuôi thả, không định mang tới Nam Hoang.
- Vẫn là khôi lỗi dùng tốt... Ít nhất sẽ không phản bội!
Về phần khôi lỗi thông linh, tự sinh linh tính theo lời đồn đại?
Những người cấp hai còn chưa đủ tư cách, đến khôi lỗi cấp bốn cấp năm trong truyền thuyết thì may ra...
- Công tử!
Kim Linh mặc váy ngắn màu vàng kèm theo từng dải tua rua, cúi người hành lễ:
- Hôm nay là đại thọ sáu mươi của công tử, nô tỳ kính chúc công tử vạn thọ vô cương!
Gọi lão gia có vẻ hơi già, bây giờ Phương Tịch càng thích người khác gọi hắn là công tử hơn.
Dù sao so với thọ nguyên bốn trăm hai mươi năm dài dằng dặc, sáu mươi tuổi chẳng qua tương đương với mười bốn mười lăm tuổi của người bình thường, còn trẻ chán!
- Đúng vậy, ta đã sáu mươi rồi sao?
Phương Tịch xoa mặt mình, hơi hoảng hốt.
Hắn soi bóng xuống mặt hồ nước, thấy mình vẫn là thiếu niên phong lưu văn nhã dưới cây hoa đào, không hề già.
Hắn trẻ tuổi bừng bừng sức sống như vậy, cho dù Kim Linh thấy cũng có chút hâm mộ.