- Sau khi đạt đến cấp hai, ta lại có thể bố trí đại trận cấp hai hạ phẩm. Đương nhiên... trận pháp ta bố trí ra tất nhiên có vài sơ hở. Tự nghĩ ra trận pháp chung quy vẫn phiền phức hơn học tập trận pháp cấp hai...
- Chẳng qua, ít nhất có thể thử sửa lại bộ Ất Mộc Thần Lôi Tàn Trận kia...
Tuy đều là Trận Pháp Sư cấp hai, tay nghề của Phương Tịch còn chưa chắc có thể bằng được được tu sĩ Trúc Cơ trước đây tu sửa trận pháp.
Nhưng Phương Tịch cũng có tuyệt kỹ đến từ trận văn kỳ lạ ở thế giới khác!
Chỉ là sửa lại Ất Mộc Thần Lôi Trận, hắn vẫn có lo lắng.
- Ha ha... Đại thúc, ta đột phá rồi!
Vi Nhất Tịch đã đến trong đình viện, trong miệng gặm một quả đào, cười hì hì nói.
Hắn quan sát tu vi toàn thân của nàng, hóa ra đã đã đến cảnh giới Luyện Khí tầng bảy.
- Ừ, không sai, tiếp tục cố gắng.
Vẻ mặt Phương Tịch thản nhiên.
Nếu không phải mình lệnh cho Kim Linh đưa qua một đan dược phá giai, tiểu nha đầu còn muốn nhanh chóng đột phá như vậy sao? Nằm mơ đi!
Cũng may hắn ràng buộc đám người, để tránh bị dư âm của sự kiện đấu giá linh vật Kết Đan ảnh hưởng đến. Cho tới bây giờ, cũng đủ rồi.
...
Sau khi Phương Tịch xuất quan, hắn kiếm cớ nói là ra khỏi thành, trên thực tế chẳng qua chỉ đi dạo một vòng, lại xách trở về hai con yêu thú cấp hai, đi tới trong Phường thị bán đổi lấy nguyên liệu.
Ngoại trừ nguyên liệu tu sửa khôi lỗi cấp hai ra, còn có ít linh tài để chuẩn bị tu sửa Ất Mộc Thần Lôi Trận.
Trong mật thất, Phương Tịch triệu hồi ra Thiên Chân Hỏa màu xanh Tiên, thiêu đốt một khối khoáng thạch màu vàng.
Theo nhiệt độ không ngừng tăng lên, khoáng thạch cũng dần dần tan chảy.
Mà trong lúc khoáng thạch bị tan chảy, mười ngón tay của hắn liên tục rút từng sợi tơ màu vàng trong đó ra, giống như đan chúng và nhét vào trên cánh khôi lỗi bay cấp hai bên cạnh.
Cho dù hắn mua truyền thừa khôi lỗi cấp hai, nhưng bây giờ phải một mình chế tạo khôi lỗi cấp hai vẫn cảm giác không đủ khả năng.
Nhưng sau khi tiến hành tu sửa đơn giản, vẫn không phải là vấn đề quá lớn.
Mấy canh giờ sau, nhìn trong cánh đen quạ đen khôi lỗi trải qua luyện lại đã mơ hồ có ánh vàng, Phương Tịch hài lòng gật đầu:
- Không tệ, không tệ... ngoại trừ tu sĩ linh căn đặc biệt như sấm sét, tốc độ của khôi lỗi bay này còn nhanh hơn tốc độ độn địa của Trúc Cơ trung kỳ một bậc!
Phương Tịch lại lấy ra trận bàn và cờ trận Ất Mộc Thần Lôi Trận, bắt đầu suy nghĩ cách tu sửa trận này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, vào lúc hắn mới có vài ý tưởng, hắn đột nhiên nhíu mày.
Trong phút chốc, hắn mở ra cấm chế mật thất, chỉ thấy một Truyền Âm Phù bay ra.
Phương Tịch nhận lấy Truyền Âm Phù nghe vài câu, trên mặt lại hiện ra vẻ vui mừng, lập tức xuất quan.
Dưới cây hoa đào trong đình viện, Nguyễn Tinh Linh mặc pháp bào màu hoa đào đứng đó, người còn đẹp hơn hoa.
- Chúc mừng Nguyễn đạo hữu thành công Trúc Cơ! Đạo hữu lấy tuổi cao đột phá Trúc Cơ thành công, quả thật là tấm gương sáng cho thế hệ chúng ta!
Phương Tịch nhìn cảnh tượng này, cũng mỉm cười, đi tới hành lễ và chúc mừng.
Tính toán thời gian, Nguyễn Tinh Linh bế quan Trúc Cơ đã mấy tháng, bây giờ công thành xuất quan.
- May mắn thành công mà thôi...
Mái tóc Nguyễn Tinh Linh đen bóng, không còn có dấu hiệu chân tóc bị điểm bạc như trước, rõ ràng lực sinh mạng đã tăng thêm.
Nàng mỉm cười, nói tiếp:
- Thiếp thân bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, phải quay về Vạn Đảo Hồ mau chóng giải quyết, vẫn phải giao Đan nhi cho đạo hữu chăm sóc dạy bảo...
Loại hành động khác thường này lập tức khiến Phương Tịch chú ý:
- Vì sao Nguyễn đạo hữu phải vội vàng như thế?
Nguyễn Tinh Linh cười gượng, vẻ mặt có phần tái nhợt.
Nàng phóng thần thức ra ngoài, xác nhận xung quanh không có người nghe trộm mới đưa ra quyết định cuối cùng:
- Thật không dám giấu... Lần này ta Trúc Cơ, trong đó thực sự có ẩn tình khó nói.
“Ta biết, bán Đào Hoa Đảo cũng không mua nổi linh vật Trúc Cơ...”
Trong lòng Phương Tịch thoáng động, lắng nghe Nguyễn Tinh Linh kể.
- ... lần này thiếp thân có thể Trúc Cơ thành công là nhờ người ngoài giúp đỡ. Lần này ta trở lại, nhất định phải trả nhân quả...
Nguyễn Tinh Linh cười gượng nói, vẫn che giấu chuyện ma tu.
Phương Tịch cảm thấy, nữ tử này lo lắng quá nhiều, đồng thời cũng không muốn đám người mình vô duyên vô cớ lo lắng.
- Vạn Đảo Hồ... Không có khả năng là một mảnh đất lành.
Phương Tịch suy nghĩ sau đó cũng nói ra:
- Lần trước, thật ra ta đã âm thầm tham dự vào cuộc chiến ở Long Ngư Đảo, mong lấy được linh vật Trúc Cơ... Ta cảm giác phía sau vị Diệp Tán Nhân của Liên minh ba mươi sáu đảo kia hình như có thế lực khác!
- Diệp Tán Nhân?
Nguyễn Tinh Linh chợt kinh ngạc, lẩm bẩm:
- Hóa ra là người này. Vậy vài chuyện kia lại hợp lý rồi. Cảm ơn Phương đạo hữu đã nói cho thiếp thân biết chuyện này!
- Nguyễn đạo hữu vẫn phải quay về Vạn Đảo Hồ sao? Bây giờ có thể nói ngươi đã thoát ra khỏi lồng chim, cần gì phải trở về? Ở trong tiên thành co đầu rút cổ mấy chục năm, chờ đợi tất cả trôi qua chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Phương Tịch hỏi.