Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 365 - Chương 365 - Ra Tay

Chương 365 - Ra tay
Chương 365 - Ra tay

- Chỉ sợ không được...

Nguyễn Tinh Linh khẽ lắc đầu, tự nhiên lộ vẻ thê lương lại tuyệt mỹ:

- Đây là công pháp thiếp thân tu luyện, vẫn mong đạo hữu sau này giao lại cho Đan nhi...

Nàng đưa qua một miếng ngọc giản. Thần thức của Phương Tịch đảo qua, phát hiện đó là một môn công pháp âm công Huyền Âm Công hiếm thấy, am hiểu về các loại pháp thuật sóng âm, sát phạt sắc bén, có thể tu luyện tới Trúc Cơ hậu kỳ, đồng thời tu tiên giả linh căn ngũ hành đều có thể tu hành, giá trị tương đối kinh người.

“Nữ tử này thậm chí giao cả công pháp căn bản cho ta, rõ ràng là vô cùng tín nhiệm...”

“Nhưng cho dù vậy vẫn không chịu nói rõ... Ơ, phía sau ngọc giản này còn có lời nhắn lại?”

Trong lòng Phương Tịch chấn động, chỉ có thể chắp tay:

- Đạo hữu đi đường bảo trọng. Ta sẽ đích thân tiễn đạo hữu ra khỏi thành!

...

Mấy ngày sau, Phương Tịch dẫn theo đám người Nguyễn Đan tiễn Nguyễn Tinh Linh rời đi.

Cho dù tính tình Nguyễn Đan lạnh lùng, lúc này viền mắt không khỏi đỏ hoe.

- Được rồi, chúng ta trở về thôi. Cũng không phải sinh ly tử biệt gì... Sư phụ ngươi chẳng qua đi xử lý một vài chuyện thôi...

Phương Tịch khoát tay, dẫn theo đám người trở về.

Lúc xế chiều, Lư Quá ra khỏi Đào Hoa Các. Hắn hình như bị cảnh phồn hoa trong Bạch Trạch Tiên Thành thu hút, tĩnh đi dạo ở ngoại thành.

Hắn đi dạo một lát, đột nhiên chui vào một ngõ nhỏ, sau đó có một ông lão râu bạc trắng đi ra.

Ông lão ra khỏi tiên thành, tới chỗ không người ở ngoài thành và lấy ra một phù lục.

Phù lục này có bốn cạnh vuông vắn, không ngờ là một phù lục bằng ngọc hiếm thấy!

Hắn cắn đứt ngón tay, nhỏ vào máu, mặt ngoài phù lục không ngờ có ánh sáng lóe lên.

- Khải bẩm Tôn chủ, Nguyễn Tinh Linh đã thành công Trúc Cơ, sắp quay về Đào Hoa Đảo!

Ông lão dùng máu viết một hàng chữ, lại muốn hoàn toàn kích phát “truyền tin phù mười nghìn dặm này”.

Trong phút chốc, một bàn tay pháp lực màu xanh bỗng nhiên xuất hiện, cướp lấy ngọc phù này!

- Hả?

Ông lão kinh sợ nhảy dựng lên, trong tay xuất hiện pháp khí và phù lục.

Nhưng chờ đến khi hắn nhìn thấy rõ người tới, trên mặt không khỏi hiện lên sự cay đắng:

- Công tử...

Người xuất hiện ở trước mặt ông lão không ngờ là Phương Tịch!

Ông lão này dĩ nhiên là Lư Quá!

Do Phương Tịch có tâm đi theo, thần thức lướt qua, khiến sự phản theo dõi và dịch dung của đối phương thành chuyện nực cười.

- Không ngờ công tử vẫn chú ý tới một nhân vật nhỏ như ta, Lư Quá thất bại không oan... Chỉ là không tại sao lại như vậy?

Lư Quá cười gượng.

- Dĩ nhiên là trước khi Nguyễn Tinh Linh Nguyễn đảo chủ rời đi, đã dặn ta theo dõi sát ngươi... Hành tung của ngươi đã bị bại lộ từ lâu, chỉ là ngươi còn không tự biết mà thôi. Bằng không vì sao đảo chủ ra ngoài còn phải đặc biệt dẫn ngươi theo?

Phương Tịch nhìn người này, lại chợt nhớ tới Đào Hoa Đảo mấy chục năm trước, cùng với đứa trẻ sơ sinh kia:

- Ngươi có biết... vì sao ta đặt tên cho ngươi là Lư Quá không?

- Sửa lại quá khứ?

Lư Quá cười giễu cợt:

- Ta có gì sai, khiến cho công tử đều đối đãi khác suốt mấy chục năm không đổi?

Phương Tịch chắp hai tay sau lưng, không khỏi im lặng một lát rồi nói:

- Lỗi của ngươi đại khái ở chỗ... còn quá yếu!

- Đúng vậy, tiểu nhân quá yếu...

Lư Quá cười thảm:

- Ta vốn đã chấp nhận số mệnh... Nhưng không ngờ được lại bị người ta phát hiện ở trên Long Ngư Đảo, bị ép phải làm kẻ gian...

Hắn thật ra đã sớm từ bỏ hận thù đối với Nguyễn gia, dù sao chênh lệch quá lớn...

Thế nhưng lần trước trong cuộc chiến ở Long Ngư Đảo, hắn tự nhận mình che giấu rất tốt, trên thực tế căn bản là vị ma tu Trúc Cơ kia đùa giỡn hắn!

Sau khi cướp đoạt xong phủ kho của Chung gia lại bắt hắn ra, sau đó hỏi hắn muốn chết hay muốn sống?

Lư Quá căn bản không có sự lựa chọn nào khác.

Cũng may, đối phương khá hào phóng, chỉ cần hắn cung cấp một số tin tức về Đào Hoa Đảo lại cho rất nhiều ban thưởng!

Chính nhờ sự ban thưởng của đối phương, Lư Quá mới có khả năng thoát khỏi nguy cơ căn cơ bị tổn thương, thăng cấp Luyện Khí hậu kỳ!

- Ồ? Là ai đang ép ngươi?

Thật ra trong lòng Phương Tịch sớm có sự suy đoán, chẳng qua vẫn muốn xác nhận.

- Là...

Lư Quá vừa mở miệng, vẻ mặt chợt biến đổi, nắm lấy cổ của mình.

Ở trên lớp da của hắn hiện ra vô số tơ máu giống như mạng nhện, khiến tròng mắt hắn trồi lên, vẻ mặt đầy khủng hoảng:

- Cứu...

Trong phút chốc, người này đã ngã xuống đất, tắt thở.

- Thoạt nhìn, đã bị người ta trồng cấm chế đặc biệt, không cho tiết lộ tin tức à?

Phương Tịch chắp hai tay sau lưng, gương mặt lạnh như băng.

Ầm!

Không bao lâu, một quả cầu lửa bắn ra, thi thể của Lư Quá hóa thành tro tàn...

...

Phương Tịch mặc áo bào xanh trên người, dáng như tùng bách. Hắn đứng thẳng hồi lâu, bỗng nhiên lấy ra một miếng ngọc giản.

Đây chính là bí tịch Huyền Âm Công mà Nguyễn Tinh Linh giao cho hắn trước trước!

Bình Luận (0)
Comment