Một con, hai con, ba con...
Đủ tám con yêu thú cấp hai khôi lỗi bao vây xung quanh hắn, khiến hắn giống như một thằng nhóc bị rất nhiều nam tử cao lớn đứng nhìn.
Gào gào!
Kim Mao Viên Hầu gây khó dễ trước. Nó nắm lấy bùn đất và hóa thành một khối nham thạch cực lớn, giơ lên cao và ném mạnh xuống, khi thế giống như thái sơn ép xuống đỉnh đầu!
Chiêu số này đơn giản tự nhiên, đúng lúc là khắc tinh đối với Ma Hỏa của Tư Đồ Gia.
Cho dù Ma Hỏa của hắn có thể đốt cháy linh khí và pháp lực, nhưng lại không có mấy hiệu quả đối với núi nham thạch đó.
Các yêu thú Trúc Cơ khác cũng lần lượt thi triển loại thiên phú yêu thuật công kích, gần như nhấn chìm Tư Đồ Gia...
- A... Ngươi chờ đấy cho bản tọa, thù này...
Một vụ nổ mạnh khủng khiếp phát ra, một đường ánh sáng máu lao ra khỏi Phỉ Thúy Nhai, bên trong là Tư Đồ Gia chật vật không chịu nổi.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong lời đe dọa, đã thấy Phương Tịch đứng trên một con yêu cầm cấp hai, hóa thành một luồng ánh sáng màu đen bắn nhanh tới.
Sau lưng Phương Tịch hiện ra một cái bóng cực lớn, có năm màu rực rỡ bao phủ toàn thân.
Bóng dáng kia khép năm ngón tay lại, hóa thành một quyền công kích ngang qua mười mấy trượng!
Ầm!
Tư Đồ Gia bị thương nặng, nửa người trên bị đánh cho chia năm xẻ bảy, chỉ còn có hai chân dưới thắt lưng.
Nhưng trong thoáng chốc, hắn đã bị một quả cầu lửa biến thành tro tàn, chỉ còn đai lưng màu vàng rơi xuống, bị Phương Tịch nắm trong tay.
- Pháp khí trữ vật?
Trong mắt Phương Tịch lộ vẻ vui mừng. Nhưng hắn bỗng nhiên nhìn về phía bên ngoài đảo. Chỉ thấy một luồng ánh sáng bay tới, một người trong đó có màu da trắng đến mức gần như phát sáng.
- Diệp Tán Nhân?
- Quả nhiên còn có quân cứu viện! ?
Nguyễn Tinh Linh kêu a một tiếng, tỉnh lại.
Trong tầm mắt của nàng là một động phủ thô ráp, đại khái vừa mở ra.
- Nguyễn tiên tử tỉnh rồi?
Phương Tịch đang ngồi xếp bằng hồi phục pháp lực ở bên cạnh. Hắn mở hai mắt và mỉm cười.
- Phù bảo kia... Ma tu Tư Đồ Gia đâu?
Nguyễn Tinh Linh đứng dậy, dùng thần thức kiểm tra một lượt, lại hỏi ra vấn đề quan trọng nhất.
- Sau khi phù bảo kia phát ra hai đòn, uy năng đã cạn kiệt... Tại hạ lấy ra hết con át chủ bài, cuối cùng mới chém được ma tu kia...
Phương Tịch nói với vẻ vẫn còn sợ hãi.
- Ngươi không ngờ đã... giết chết Tư Đồ Gia?
Nguyễn Tinh Linh có phần khó tin.
Tư Đồ Gia không chỉ có tu vi đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, lại tu luyện ma công, có thể tương đương với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ bình thường.
Hắn đánh với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ gần như nghiền ép, không ngờ lại có thể chết được!
Nàng giật mình, bất chợt mỉm cười:
- Xem ra thiếp thân nhờ đạo hữu cứu giúp, quả nhiên là quyết định cực kỳ chính xác.
Trước đây, Nguyễn Tinh Linh đã cảm thấy Phương Tịch không tầm thường, về sau cảm thấy mình suy đoán sai lầm.
Nhưng sau khi nghe được tin tức đối phương Trúc Cơ thành công, nàng đã có nhận thức mới.
Từ khi biết Phương Tịch tới nay, đối phương đi mỗi bước đều rất vững chắc, không kiêu ngạo không nóng nảy, không quan tâm hơn thua, tu sĩ bình thường không thể làm được điều này.
Nàng suy nghĩ:
- Nếu Tư Đồ Gia chết trong tay ngươi, vậy túi trữ vật của hắn...
- Tất nhiên cũng ở trong tay ta.
Phương Tịch gật đầu, có vẻ ngẫm nghĩ hỏi:
- Trong đó hình như có vật có tác dụng đối với tiên tử?
- Tất nhiên là... Trên thực tế, thiếp thân bị Tư Đồ Gia kìm chế, bị trồng Huyết Chú Tâm Ấn, cần phải có một giọt tinh huyết bản mạng để chế luyện chú dẫn ở trên tay hắn...
Nguyễn Tinh Linh cười gượng. Đây cũng là nguyên nhân nàng không muốn tìm Trúc Cơ khác nhờ cứu giúp.
Chú dẫn này vô cùng quan trọng, lại ẩn chứa tinh huyết bản mạng của nàng. Một khi nó rơi vào trong tay tu sĩ có ý xấu, sẽ có hậu quả khôn lường.
Trên thực tế, nếu không phải Tư Đồ Gia vẫn muốn bắt sống nàng, dựa vào vài loại bí thuật ma đạo, hắn có thể trực tiếp dồn nàng vào chỗ chết.
So sánh ra, Phương Tịch vẫn đáng tín nhiệm hơn.
- Có phải là vật này?
Phương Tịch suy nghĩ và lấy từ trong đai lưng màu vàng lấy ra một bình ngọc trắng, trong đó mơ hồ có mùi máu tanh.
- Chính là vật ấy!
Nguyễn Tinh Linh nhìn thấy, ánh mắt lập tức sáng lên:
- Không biết còn có của Đan nhi?
Thần thức của Phương Tịch kiểm tra một lúc, lắc đầu:
- Không có...
- Như vậy... chỉ sợ chuyện này còn chưa xong...
Nguyễn Tinh Linh thở dài, nhìn bình ngọc trong tay Phương Tịch, trên mặt không khỏi hiện ra đáng thương:
- Phương đạo hữu...
- Tiên tử mời ta ra tay, nói là lấy có thể tăng thêm vật cơ duyên Kết Đan...
Phương Tịch nhìn sắc mặt Nguyễn Tinh Linh nhiều lần thay đổi, bỗng nhiên cười, ném bình ngọc trong tay qua:
- Ta đã nhận được vật đó, miễn cưỡng tính là hoàn thành giao hẹn với Nguyễn tiên tử...
Nguyễn Tinh Linh nhận lấy bình ngọc, trong lòng thả lỏng. Nàng lại đứng dậy dịu dàng thi lễ:
- Cảm ơn Phương đạo hữu... Không so đo chút lừa gạt nhỏ của thiếp thân. Chẳng qua chuyện tăng thêm xác suất Kết Đan chắc hẳn là thật. Thiếp thân âm thầm tìm hiểu qua, trong tay ma tu chắc hẳn có bí pháp trợ giúp Kết Đan…