Ong ong!
Giấy phù bị vỡ nát, hiện ra một thanh tiểu đao ngọc bích tản ra uy thế đáng sợ.
- Kết Đan? Không đúng... Là phù bảo?
Nguyễn Tinh Linh hét lên một tiếng, giơ tay lên phóng ra một linh khí mai rùa bạch ngọc.
Trong phút chốc!
Ánh đao lóe lên, tiểu đao ngọc bích đập lên trên mai rùa bạch ngọc, không ngờ xuyên qua linh khí này!
Tiểu đao ngọc bích vẫn không ngừng lao về phía Phương Tịch.
Nguyễn Tinh Linh cắn răng, ném tỳ bà trong tay ra.
Một âm thanh giống như kỵ binh lao ra, tiểu đao ngọc bích để lại một vết đao sâu ở trên tỳ bà.
- Phụt!
Gương mặt Nguyễn Tinh Linh nhất thời trắng bệch, bỗng nhiên phun ra một ngụm tinh huyết và bất tỉnh.
Linh khí tỳ bà này hình như liên kết với tâm thần của nàng, có quan hệ cực kỳ chặt chẽ, linh khí bị hao tổn, bản thân nàng cũng bị liên lụy.
Đồng thời, trên người nàng còn có Huyết Chú Tâm Ấn lưu lại, trước đó chẳng qua chỉ miễn cưỡng áp chế. Nàng mang thương tích xuất chiến, lúc này đã hoàn toàn bất tỉnh.
- Đi!
Bóng người Phương Tịch lóe lên, thi triển thân pháp nắm lấy Nguyễn Tinh Linh, thân hình nhanh chóng lùi lại.
- Chết cho bản tọa!
Tư Đồ Gia cười gằn, khống chế phù bảo phi đao ngọc bích với ánh sáng đã có phần ảm đạm, tiếp tục truy kích Phương Tịch.
Trong phút chốc, Phương Tịch lùi tới tứ hợp viện, trong tay hiện ra một cờ trận màu xanh lục. Hắn nhanh chóng vung vẩy:
- Lên trận!
Ầm ầm!
Từng hào quang màu xanh lục hiện lên, trên bầu trời u ám bỗng nhiên đánh xuống một tia sét màu xanh!
Ất Mộc Thần Lôi!
Ầm!
Trong thiên địa, tia sét màu xanh đập mạnh lên trên tiểu đao ngọc bích, hào quang của phù bảo lại ảm đạm thêm một phần.
Tiểu đao ngọc bích sắp tập kích Phương Tịch lại bị một bức tường cấm chế năm màu ngăn cản.
Phù bảo này vốn bị tiêu hao phần lớn uy năng, chỉ còn lại dư âm một lần cuối cùng.
Đến lúc này, không ngờ nó đã tới mức nỏ mạnh hết đà.
Khi Ất Mộc Thần Lôi thứ hai hạ xuống, tiểu đao ngọc bích rên rỉ một tiếng, hóa thành một phù lục, tiếp theo nổ tung và biến thành từng điểm sáng màu vàng rồi tiêu tan...
- Mẹ nó... Ông trời cũng nổi giận sao?
Hải Đại Quý bơi về phía xa, khi quay đầu nhìn thấy tia sét màu xanh đánh vào phía trên Phỉ Thúy Nhai, hắn khiếp sợ đến mức rụt đầu lại, không dám nhìn nữa. Hắn chỉ cố liều mạng bơi đi, chỉ mong rời xa Phỉ Thúy Nhai, càng xa càng tốt!
...
- Trận pháp cấp hai? Đúng là dọa cho bản tọa nhảy dựng.
Tư Đồ Gia ở ngoài trận pháp nhìn thấy cảnh tượng này, hắn kinh ngạc, tiếp theo lại thấy buồn cười:
- Đáng tiếc... Chỉ là tàn trận, ngươi cho rằng trận này có thể cứu mạng của ngươi sao?
Nếu hắn bị dẫn vào trong Tử Môn, lúc này tất nhiên sẽ hoảng hốt lo sợ.
Nhưng Phương Tịch không dự đoán được Tư Đồ Gia có phù bảo. Lúc trước tình hình khẩn cấp, hắn không thể không để lộ ra con át chủ bài, dẫn tiểu đao ngọc bích vào trong Tử Môn.
Tư Đồ Gia lại ở bên ngoài!
Thần thức của người này đảo qua, lại phát hiện trận pháp có mấy chỗ sơ hở. Hắn nhanh chóng phát động linh khí cốt trảo màu trắng công kích mấy trận cơ.
Nếu là đại trận cấp hai trung phẩm hoàn chỉnh, cách làm này gần như vô dụng. Nhưng dù sao trận này không trọn vẹn, cho dù trải qua hai lần tu sửa, vẫn có sơ hở tồn tại.
Chỉ cần phá hỏng trận pháp này, Tư Đồ Gia tin tưởng với ma công của mình, giết chết một Trúc Cơ sơ kỳ có đấu pháp bình thường, lại bắt sống Nguyễn Tinh Linh bị thương nặng đều không thành vấn đề.
- Hôm nay, quả nhiên có rất nhiều biến số...
Trong mắt Tư Đồ Gia có ánh sáng màu đen lập lòe.
Đầu tiên, hắn không ngờ tới Nguyễn Tinh Linh có thể đột phá rào cản Huyết Chú Tâm Ấn, bằng không đã sớm bắt nữ tử này.
Thứ hai, hắn không ngờ tới biến số Phương Tịch này sẽ xuất hiện.
Cũng may, tất cả sắp trở về đúng quỹ đạo.
- Ta cũng chưa từng nghĩ tới phải lấy trận pháp này bắt ngươi.
Phương Tịch thở dài, cũng bước ra khỏi Ất Mộc Thần Lôi Trận, khẽ xoa cổ tay.
- Thế nào? Ngươi chuẩn bị làm chó vẫy đuôi mừng chủ sao? Bản tọa đúng là còn thiếu một con Phi Cương...
Tư Đồ Gia ở bên cạnh cười lạnh, nhưng lại âm thầm đề phòng.
- Ngang!
Phía khác, Phi Cương của hắn không ngừng giãy giụa, cuối cùng nhấc được Kim Giao Tiễn lên. Nó ngửa mặt lên trời, giận dữ gầm thét lên.
Trong chớp mắt tiếp theo!
Một bóng người khủng khiếp cao quá sáu mét, toàn thân đầy lông vàng đã xuất hiện ở sau lưng Phi Cương, trước ngực có ánh sáng liên tục chớp hiện, hai nắm đấm thép mọc đầy lông tơ ầm ầm hạ xuống.
Phi Cương còn chưa kịp phản ứng, đã lại đập lún xuống mặt đất, tiếp theo lại bị nắm lấy tay chân. Vết thương do Kim Giao Tiễn cắt ra không ngừng toạc ra.
Ầm!
Theo một tiếng rít gào của Kim Mao Viên Hầu khôi lỗi, Phi Cương không ngờ bị nó xé thành hai đoạn!
- Lại là một khôi lỗi cấp hai, ngươi còn là Khôi Lỗi Sư?
Vẻ mặt Tư Đồ Gia trở nên nghiêm trọng, toàn thân cháy lên Ma Hỏa màu đen.
Nhưng trong phút chốc, ánh mắt của hắn dần dần dại ra:
- Sao có thể... nhiều như vậy?