- Điếu Ngao Lão Nhân, Trúc Lâm Cư Sĩ... Vẫn có... Trương Mính Đính?
Hắn nhìn qua, không ngờ được còn nhìn thấy một người quen.
- Vị Trương Mính Đính này đi du lịch thiên hạ đã đột phá Tông Sư, lại may mắn phát hiện ra bí mật về mấy con Yêu Vương... còn tích góp công trạng rất nhanh. Sau khi hắn gia nhập môn ta, lại đưa ra tin tức về một “Ma” không rõ, hoàn thiện hồ sơ có công của tông môn. Sau vài lần tích lũy, cũng đủ rồi...
Liễu Như Yên liếm môi một cái:
- Môn chủ... Người ta tuyệt đối không phải bởi vì hắn là người quen biết cũ của ngài mà cho đi cửa sau đâu...
- Cứ như vậy đi...
Phương Tịch hành sự luôn nhanh gọn, quyết đoán.
Không lâu sau, rất nhiều Tông Sư còn ở tổng bộ đã đập trung ở đại sảnh Võ Thần.
Trong đó, ba người đi đầu có vẻ mặt kích động nhất.
Điếu Ngao Lão Nhân và Trúc Lâm Cư Sĩ đều là Tông Sư thế hệ trước đã ẩn cư, nhưng dựa vào cống hiến võ học, bí thuật của bản thân... Lại điên cuồng nhận nhiệm vụ, khó khăn lắm mới đủ tiêu chuẩn cống hiến.
Ngược lại, bởi vì Chu Đồng từng đổi một lần, công trạng về không, bây giờ đang dần dần bị mọi người ném lại phía sau.
Rất hiện thực cũng rất tàn khốc!
Tranh võ đạo, tuyệt đối sẽ không có người nào nhượng bộ!
“Thật sự là hắn...”
Trương Mính Đính thuộc về thế hệ nhỏ, lúc này đứng ở dưới đài nhìn thiếu niên ôn hòa như ngọc trên đài quả thật giống hệt như trong ký ức, trong lòng thầm giật mình:
“Chẳng lẽ sau khi đạt tới Võ Thần lại có thể trường sinh? Vì sao ta gặp được môn chủ, cảm giác giống như nhìn thấy một gốc... cây?”
Hắn chợt rùng mình, cảm thấy liên tưởng không quá tốt.
Dù sao, trước đây hắn ở thành Hắc Thạch đã vất vả đánh ra, từng nhìn thấy bản thể của Yêu Ma Thụ.
Phương Tịch cắn nuốt gốc Yêu Ma Thụ Tử và phong vào trong người mình, vẫn mang theo chút khí chất đặc biệt.
- Rất tốt, trong bản môn lại có ba người thỏa mãn yêu cầu. Các ngươi tiến lên một bước!
Phương Tịch quát lạnh một tiếng, nhìn thấy ba người Trương Mính Đính tiến lên thì duỗi tay phải ra.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba viên đan dược giống như đạn pháo đập xuống, khiến ba Đại Tông Sư phải đồng thời lùi về phía sau một bước, đan dược trong tay lại không hề bị tổn thương.
Hắn vận dụng khí huyết kình lực như thế hẳn đã đạt đến Hóa cảnh từ lâu!
- Cảm ơn môn chủ ban tặng đại đan!
Ba người Trương Mính Đính kinh hãi, vội vàng hành lễ.
- Đứng lên đi...
Phương Tịch ngồi ngay ngắn ở phía trên, nhàm chán nắm tay phải chống lên gò má:
- Kể từ hôm nay, Võ Thần Môn ta chủ yếu đánh về ba hướng. Thứ nhất là luyện ma thuật! Thứ nhì là cảnh giới sau Võ Thần! Thứ ba... dồn hết sức lực tìm kiếm tung tích của một con “Ma”. Con “Ma” kia chính là Yêu Ma Thụ đã từng chiếm giữ nơi này!
Hắn nhìn về phía các Tông Sư khác:
- Một khi có người phát hiện, lập tức thưởng một đại đan!
- Chúng ta hiểu rõ!
Không ít Tông Sư nghe nói vậy, hai mắt lập tức nóng như lửa.
Chỉ cần tìm được Yêu Ma Thụ lại có thể không cần để ý tới công trạng tích lũy được, đổi lấy một đại đan đột phá, đây là chuyện tốt tới mức nào?
...
Bạch Trạch Tiên Thành, Đào Hoa Các.
- Công tử đã về?
Kim Linh đang ngồi bên hồ nước, lẳng lặng nhìn Đại Thanh Ngư xuất thần. Nàng bỗng nhiên nhìn thấy cửa động phủ mở ra, Phương Tịch đi đến. Trên mặt nàng không khỏi lộ vẻ vui mừng.
- Phương thúc...
Ngay sau đó, Nguyễn Đan đi ra, trên gương mặt đầy lo lắng:
- Sư phụ ta...
- Đào Linh Tiên Tử đều mạnh khỏe, ngươi không cần lo lắng.
Phương Tịch khoát tay và quan sát tu vi của Nguyễn Đan với vẻ ngẫm nghĩ.
Nguyễn Tinh Linh nói nữ tử này cũng bị hạ Huyết Chú Tâm Ấn, đồng thời còn không tìm được chú dẫn ở trong pháp khí trữ vật của Tư Đồ Gia, thực sự có chút phiền phức.
“Có lẽ... Có thể chờ đến sau khi nàng đạt tới Trúc Cơ lại thả ra câu cá?”
“Đây cũng quá lâu... Về phần giúp đỡ? Đùa kiểu gì vậy? Sao ta phải giúp đỡ nữ tử này? Để cho Tinh Linh tự mình đau đầu đi...”
Phương Tịch chờ đến khi Vương Tiểu Hổ và Vi Nhất Tịch cũng đi ra, mới phân phó Kim Linh mở tiệc.
Lần này, hắn ra ngoài cũng coi như đi đường mệt nhọc, cố gắng rửa mặt một lúc, lại cùng đám người uống rượu ăn tiệc. Sau đó, hắn đi củng cố Trúc Cơ, nói chuyện phiếm với bằng hữu tốt ba năm, làm vài giao dịch nhỏ...
Chờ đến khi hắn làm xong tất cả những điều này thì đã qua nửa tháng.
Phương Tịch trở lại trong tĩnh thất, bắt đầu tiếp tục bế quan, suy nghĩ về thu hoạch trong lần đấu pháp này:
- Thanh Mộc Trường Sinh Công quả thật không am hiểu đấu pháp. Ta cảm giác bây giờ chỉ dùng linh khí, cũng lại ngang với tiêu chuẩn của Trúc Cơ sơ kỳ...
- Thật may tu luyện công pháp cũng không cầu am hiểu đấu pháp nhiều, có thể bình yên tăng pháp lực lên là đủ rồi...
Lần này đấu pháp, Phương Tịch đã phần nào hiểu được thực lực của bản thân, lấy tám khôi lỗi cấp hai làm cơ sở, hắn phối hợp luyện thể, gần như có thể hoành hành trong Trúc Cơ sơ kỳ,.