Cho dù là Trúc Cơ trung kỳ ví dụ như vị Diệp Tán Nhân kia, hắn cũng chưa chắc đã không thể bắt được. Nhưng hắn không muốn đánh tới mức khôi lỗi của mình tan vỡ. Bởi vậy, hắn lựa chọn bỏ chạy... Đối phương chỉ có thể đỏ mắt nhìn theo, không thể làm gì được.
Về phần Trúc Cơ hậu kỳ thậm chí Trúc Cơ viên mãn, Phương Tịch cảm thấy mình cần phải thận trọng thì thỏa đáng hơn.
- Còn nữa, thần thức của ta mạnh mẽ lại có Chư Thiên Bảo Giám trợ giúp, có thể không ngừng tăng cường thần thức. Đây là một ưu thế lớn, không chỉ cần lợi dụng ở trong khôi lỗi thuật, còn phải lợi dụng đầy đủ ở phương diện thực chiến...
- Ta vừa lúc có thể tu luyện bí thuật Nguyên Ma Thứ trong Ngũ Cực Nguyên Ma Công này...
Tuy bí thuật Nguyên Ma Thứ có một chữ ma, trên thực tế hoàn toàn lấy việc vận dụng thần thức làm cơ sở, không liên quan đến vấn đề tính chất pháp lực.
Một bí thuật khác trong ma công cái chủ yếu lấy pháp lực ma đạo làm cơ sở, Phương Tịch chỉ xem qua rồi bỏ lại.
Cùng lắm là hiểu biết nhiều hơn về ma tu, sau này có thể ứng phía càng thành thạo hơn thôi.
Trong khoảng thời gian này, Phương Tịch vẫn luôn cân nhắc về bí thuật Nguyên Ma Thứ.
Đến bây giờ, hắn đã tự tin mình có thể học thuộc lòng, mỗi bước đi đều không sai.
Lúc này, hắn khép hờ hai mắt, quan sát bên trong thức hải.
Thần thức Trúc Cơ kỳ của Phương Tịch đang lấy quy luật vận chuyển huyền ảo nào đó để miêu tả ra các loại ký hiệu.
Tiếp theo... rất nhiều lực lượng thần thức tiêu hao, một cái gai đen nhỏ dần dần được hình thành ở trong thức hải của hắn.
Phương Tịch chỉ có thể tu luyện bí thuật thần thức này theo từng bước, sau đó tinh luyện ra Nguyên Ma Thứ, chờ đến lúc đối địch sẽ thả ra ngoài.
Về phần làm sao thần thức vận chuyển như vậy lại có thể ngưng tụ ra gai nhỏ, hoặc vẽ phù văn có tác dụng gì, vậy hắn hoàn toàn không biết.
Nếu hắn đã thuộc lòng những nguyên lý này, hiểu biết của hắn về Nguyên Ma Thứ lại có thể tương đương với Đại Tông Sư ma đạo lúc trước sáng lập ra bí thuật này. Không chừng, hắn có thể tự mình biên soạn ra một quyển công pháp tu luyện thần thức... đương nhiên đây là chuyện không thể nào làm được.
Trên thực tế, bây giờ Phương Tịch vẫn chỉ có biết nó nhưng không hiểu giá trị của cảnh giới trong đó.
Hắn chỉ có chờ sau này nâng cao cảnh giới, kinh nghiệm cũng nhiều hơn, mới có thể thay đổi được tình hình này.
Sau ba ngày ba đêm sau, Phương Tịch nhìn ba cái gai nhỏ màu đen trong thức hải, lẩm bẩm:
- Lấy lực thần thức của ta hiện nay, đồng thời nuôi dưỡng ba Nguyên Ma Thứ là cực hạn sao?
Hắn tích trữ Nguyên Ma Thứ này ở trong thức hải, hằng ngày có lực thần thức bổ sung, cũng không lo uy lực giảm xuống.
Nhưng không tiêu hao hết, trước mắt không có cách nào bổ sung.
- Có lẽ... mình nên đi tìm một ít đan dược tăng cường thần thức...
Phương Tịch ấn huyệt thái dương để giảm bớt sự mệt mỏi do thần thức tiêu hao quá mức.
Chờ đến sau khi hồi phục lại phần nào, hắn mới bắt đầu tập luyện Thiên Tư Khống Khôi Quyết!
Bởi vì hắn chỉ có hai phân thần hóa niệm, dẫn đến khôi lỗi chủ chiến của hắn bây giờ cũng chỉ có hai vị.
Nếu hắn đột phá cảnh giới tầng thứ hai, sẽ có bốn khôi lỗi chủ chiến. Tới lúc đó, Phương Tịch không đến mức trốn tránh đấu pháp với Diệp Tán Nhân, thậm chí có thể thử khiến người này bị thương!
...
Ngoài bộ lạc Hắc Sơn ở Tàn Phiến Thế Giới, Ba Cát nổi giận gầm lên một tiếng, pháp văn toàn thân chuyển động, hắn bỗng nhiên há miệng.
Ầm ầm!
Một ngọn lửa bay ra, đập trúng một con quái vật lông dài cực lớn.
Con quái vật này lập tức bị nổ và bay về phía xa, trọng thương ngã gục, bị Ba Cát bổ thêm một đao giết chết.
- Phù phù... chiến văn Hỏa Diễm này quả nhiên có uy lực mạnh mẽ!
Ba Cát nhìn thấy cảnh tượng này, trên gương mặt không khỏi vui mừng. Hắn kéo con mồi cực lớn trở lại bộ lạc Hắc Sơn.
Trên đường đi, người phàm bình thường đều cung kính tránh đường, hâm mộ hành lễ với hắn.
- Đây là cảm giác của Vu sao?
Trong lòng Ba Cát nghĩ. Sau khi hắn cất con mồi xong, nhìn vị trí mặt trời bên ngoài liền vội vàng chạy về phía động phủ của Đại Vu:
- Không xong rồi... sắp lỡ thời gian giảng bài...
Chờ đến khi Ba Cát chạy tới, rất nhiều thiếu niên nam nữ đã ngồi gần kín chỗ, nhìn hắn với ánh mắt bất mãn.
Ba Cát không dám nói gì nữa, ngồi vào bên cạnh.
Không lâu sau, Đại Vu với lưng còng chậm rãi đi tới.
- Đại Vu!
Một đám thiếu niên vội vàng hành lễ.
- Ừ... Các ngươi đều đã lựa chọn chiến văn, trở thành Vũ có thể thi triển Vu thuật!
Đôi mắt đục ngầu của Đại Vu đảo qua đám người, trên mặt có vẻ vui mừng:
- Việc tu luyện tiếp theo, đầu tiên không ngừng sử dụng linh khiếu của các ngươi thu nạp nguyên khí thiên địa, thứ hai tìm kiếm càng nhiều pháp văn hơn, tạo thành chiến văn hoàn toàn mới...
- Pháp văn các ngươi lựa chọn ban đầu sẽ quyết định rất lớn tới con đường các ngươi phải đi sau này…