- Đã xảy ra chuyện gì?
Hắn an ủi vài câu và mở miệng hỏi thăm.
- Tống gia chiếm cả Vạn Đảo Hồ, sau đó tuyên bố sẽ chọn một vị tán tu Trúc Cơ đến nâng đỡ một trong bảy thế gia lớn Việt Quốc, thống lĩnh cả Vạn Đảo Hồ... Mấy ngày trước đã truyền tin ra cả Việt Quốc, những người trước đây có liên can tới khế đất trên linh đảo, nếu ở trong kỳ hạn nhất định còn chưa tới xác nhận thân phận đều không còn giá trị!
Vành mắt Vương Tiểu Hổ ở bên cạnh cũng đỏ hoe.
Hắn vừa nhận được tin tức, mẫu thân hắn sống sót qua vụ rối loạn ma tu, nhưng không ít người thân, bạn bè đều bị ảnh hưởng, bị chết rất thảm...
- Không hổ danh là Tống gia, hành sự trước sau vẫn bá đạo như vậy.
Phương Tịch xúc động một tiếng, bất chợt nhìn về phía hai người:
- Nhưng linh địa đã tính là gì? Chỉ cần người còn, sau này chung quy sẽ có cơ hội đoạt lại...
Trên thực tế, hắn cảm thấy với sự khôn khéo của tu tiên giả, sẽ không ai vì một Đào Hoa Đảo mà mâu thuẫn với một vị tu sĩ Trúc Cơ.
Bởi vậy, Vi Nhất Tịch lo lắng như vậy hoàn toàn là vô ích.
“Thậm chí... Nếu lần này Tinh Linh nhân cơ hội trở lại Vạn Đảo Hồ... không chừng còn có thể được Tống gia bồi dưỡng làm bảy thế gia lớn Việt Quốc, thay thế địa vị của Chung gia, có thể nói là một bước lên trời...”
Dù sao, Nguyễn Tinh Linh là người địa phương ở Vạn Đảo Hồ, đám tu sĩ các đảo vẫn có mức độ chấp nhận rất cao.
“Chỉ tiếc... vẫn là một bãi nước đục.”
Phương Tịch cẩn thận, vẫn tính chờ thêm một thời gian nữa.
Dù sao hắn chắc chắn sẽ không vội trở lại. Về phần Nguyễn Tinh Linh sao?
Nữ tử này thông minh, chắc hẳn cũng sẽ không làm như vậy.
Cho dù Nguyễn Tinh Linh làm ra lựa chọn khác, Phương Tịch cũng sẽ không vì nàng mà từ bỏ nguyên tắc của mình.
...
Tam Xoa Sơn nằm ở cách phía đông Bạch Trạch Tiên Thành trăm dặm, đã sắp tiến vào phạm vi của Vạn Thú Sơn Mạch.
Mặt đất gần đó trụi lủi, chỉ có ba ngọn núi đột nhiên nhô lên, rất dễ nhìn thấy.
Đồng thời, ở đây không có linh mạch, chỉ có một ít thú hoang sinh sống.
Đến một ngày nào đó, lại có sương mù tối tăm bay lên, bao phủ đỉnh núi ở chính giữa của Tam Xoa Sơn.
Tiếp theo, các loại độn quang được che giấu từ bốn phương tám hướng, tập trung về phía nơi này.
Ở đây chính là địa điểm chợ đêm được lựa chọn trong mấy lần gần đây.
Một ngày, Phương Tịch cũng che giấu thân hình, đội đấu lạp, khống chế một đám mây đen hạ xuống lối vào chợ đêm.
- Vị đạo hữu này... Muốn vào chợ đêm sao?
Hai tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ che mặt canh giữ ở lối vào theo thói quen đảo qua, cảm nhận được sóng pháp lực Luyện Khí viên mãn do Phương Tịch sử dụng Liễm Tức Thuật áp chế xuống, vẻ mặt trở nên trịnh trọng hơn.
- Đúng vậy!
Phương Tịch tiện tay ném ra một tín phù, đây là tin phù hắn mua được từ trong tiên thành.
- Ừ, xác nhận không sai. Mời đạo hữu đi vào... Trong chợ đêm cấm đấu pháp, ra cửa chúng ta sẽ không tiếp thu tất cả vấn đề hàng thật hay giả...
Tu sĩ bên trái nhắc nhở một câu và phất tay đánh ra một pháp lực.
Sương mù màu đen tản ra, hiện ra một lối đi.
Phương Tịch gật đầu, sải bước vào trong.
Lối đi này rất ngắn, không bao lâu đã đến điểm cuối, Chính là một đài cao ở trên đỉnh núi, cũng không có kiến trúc gì, tất cả tu sĩ đều bày sạp như tán tu vậy.
Các loại tu sĩ che mặt, che giấu thân hình. Chỉ có số ít bày sạp.
Tất cả thoạt nhìn đều rất đơn sơ, nhưng vật phẩm trên sạp hàng lại trăm kỳ ngàn quái.
Các loại nguyên liệu ma đạo, pháp khí Thiên Môn, thậm chí nữ tu lô đỉnh... đều được buôn bán quang minh chính.
Có không ít thứ đều là “vật cấm” ở Bạch Trạch Tiên Thành!
Nhưng đây là điểm mang đến sức sống cho chợ đêm.
- Đây là Huyết Oán Tư lấy bé trai bé gái sinh vào ngày âm tháng năm năm âm chế luyện ra ... Đây chính là nguyên liệu tốt nhất để chế tạo ra Ma Phiên đấy...
- Quỷ Kiểm Tảo, một miếng chỉ cần hai trăm linh thạch, giá rẻ đây...
- Luyện thi vừa tiện lại dễ dùng đây...
...
Phương Tịch tùy ý đi dạo xem thử, đã thấy được không ít bảo vật và pháp khí ma đạo.
Ba nước Mộc, Việt, Vũ đều thuộc về thế lực chính đạo, ngoài mặt không cho phép xuất hiện ma tu và thế lực ma đạo.
Nhưng có người nói ở phía nam Việt quốc có đại tông ma đạo thống trị một quốc gia, dân chúng dưới quyền giống như kiến hôi, đang giằng co với các tông môn chính đạo lớn của Nguyên Quốc.
- Đáng tiếc... Không có gì lọt vào mắt.
Sau khi Phương Tịch đi dạo một vòng, chọn mấy nhà bán ra nguyên liệu ma đạo trong túi trữ vật của Tư Đồ Gia, được hơn hai ngàn viên linh thạch.
Tiếp đó, hắn dừng lại ở trước một cửa hàng bán công pháp.
- Thế nào... Đạo hữu cũng cảm thấy hứng thú với công pháp Ma đạo của chúng ta sao?
Tu sĩ bày sạp không đội đấu lạp, tướng mạo kỳ lạ, trên đầu tết ba bím tóc dựng đứng, trên mặt đầy nếp nhăn, thoạt nhìn không giống người đàng hoàng.
- Thật ra ta có chút hứng thú với bí thuật…