Phương Tịch tiện tay cầm một miếng ngọc giản lên, nhìn thấy pháp quyết Bách Huyễn Thuật không trọn vẹn trong đó... Đây là một môn bí thuật che giấu thân hình, thay đổi gương mặt, thậm chí có thể sửa lại khí tức pháp lực.
- Bí thuật này không tệ, giá bao nhiêu?
- Hai trăm linh thạch, lão phu thề đây là bản chính.
Lão già có ba bím tóc cười lộ ra hàm răng vàng khè:
- Ở chỗ lão phu co đủ loại bí thuật ma đạo, cần gì đều có...
- Ồ? Không biết có thể có loại tiêu hao tuổi thọ không?
Ánh mắt Phương Tịch lập tức sáng lên, thuận miệng hỏi.
- Sở thích của ngươi đúng là kỳ lạ...
Lão già đều cảm thấy bất đắc dĩ:
- Thế hệ tu luyện giả ta không phải đều để ý tới trường sinh sao?
- Trong nhà đúng lúc cần bồi dưỡng tử sĩ, ngươi cứ nói có hay không thôi?
Trong giọng nói của Phương Tịch có phần mất kiên nhẫn.
Lão già im lặng suy nghĩ hồi lâu mới nói:
- Có thì đúng là có có...
Hắn lục lọi ở trong túi trữ vật một lúc, móc ra một miếng ngọc giản:
- Ngươi xem thử...
Phương Tịch nhận lấy, thần thức tiến vào trong đó.
Một trang pháp quyết không trọn vẹn lập tức hiện ra... Thiên Ma Giải Thể Tiểu Pháp!
- Hì hì, bí thuật này là thần thông ma đạo của một người có danh tiếng lẫy lừng nào đó được đơn giản hóa... Sau khi thi triển, pháp lực của tu sĩ có thể tăng lên ba tầng, nhưng sau đó nguyên khí tổn thương nặng nề, thậm chí không tránh khỏi chuyện giảm thọ...
Lão già cười hì hì nói:
- Không biết nó có thể thỏa mãn được yêu cầu của khách không?
- Không tệ!
Phương Tịch gật đầu.
Tuy pháp thuật này tiêu hao tuổi thọ, nhưng đến lúc đứng trước nguy cơ sinh tử, dĩ nhiên không có cách nào bận tâm được.
Đồng thời, tuổi thọ của hắn rất dài, chừng hơn bốn trăm hai mươi năm, sau này còn có thể tiếp tục trồng cây kéo dài tuổi thọ, hắn thật sự không để tâm chút tiêu hao này.
- Lại quyển này cùng với Bách Huyễn Thuật lúc trước! Giá bao nhiêu?
Phương Tịch cười hỏi thăm.
- Cái này... tổng cộng tám trăm linh thạch!
Lão già mừng rỡ vì có dê béo tới thịt, vội vàng kêu giá.
- Lại thứ này đổi, được không?
Phương Tịch không trả giá, trực tiếp ném một túi trữ vật nhỏ nhất qua.
- Một túi trữ vật nát...
Lão già lẩm bẩm, linh thức tiến vào trong túi trữ vật đảo qua, lập tức trợn tròn mắt:
- Cái này... cái này...
- Vật ấy đổi được không?
Phương Tịch cười tủm tỉm hỏi.
- Điều này là tất nhiên rồi... Đạo hữu vô cùng khẳng khái.
Lão già lắp bắp hồi lâu không nói ra lời, cuối cùng cười gượng trả lời:
- Lão già lấy ra bản đầy đầu...
...
Sau khi hoàn thành giao dịch, Phương Tịch cầm hai quyển bí thuật hoàn chỉnh nhanh chóng biến mất ở trong dòng người, tâm trạng không tệ.
Vật hắn giao dịch tất nhiên là linh khí cốt trảo màu trắng của Tư Đồ Gia.
Vật ấy có đặc trưng của ma đạo quá mức rõ ràng, còn liên quan với quá nhiều điều. Hắn căn bản không có cách nào sử dụng, nên trực tiếp tiêu thụ tang vật.
- Chỉ tiếc... Đi dạo một vòng vẫn chưa phát hiện ra linh mộc cấp ba.
Phương Tịch thở dài. Trong lòng hắn bỗng nhiên có quyết định, đi tới chỗ trung tâm của chợ đêm.
Tuy mấy chủ sạp hàng ở đây đều che giấu thân hình, nhưng không giữ lại sóng pháp lực Trúc Cơ kỳ tản ra, khiến cho các tu sĩ Luyện Khí đều cẩn thận đề phòng.
Một tu sĩ mặc trong đó áo bào xanh, trên mặt có ánh sáng màu xanh che kín lại đặt rất nhiều linh dược trăm năm năm, còn có mấy đoạn linh mộc, đáng tiếc đều là cấp hai.
Phương Tịch đi tới trước sạp hàng của người này, cầm lên một đoạn trúc màu tím.
- Vị tiểu hữu này thật tinh mắt, Tử Tâm Trúc này đã hai trăm năm, đủ để chế luyện linh khí trung phẩm...
Tu sĩ áo bào xanh cười ha ha, rõ ràng không phát hiện ra Phương Tịch cũng là tu sĩ Trúc Cơ.
- Đúng là không tệ...
Phương Tịch thả Tử Tâm Trúc này xuống, lặng lẽ thở dài:
- Đáng tiếc... vật ấy cũng chưa đạt yêu cầu của tại hạ.
- Ồ? Vậy không biết tiểu hữu cần vật gì?
Tu sĩ Trúc Cơ mặc áo bào xanh không buồn không vui nói, còn kèm theo một áp lực vô hình.
- Không biết đạo hữu có thể có linh mộc cấp ba không?
Phương Tịch mỉm cười, dùng thần thức truyền âm.
Đây là kỹ năng của tu sĩ Trúc Cơ. Tu sĩ Trúc Cơ mặc áo bào xanh sửng sốt, bất chợt cũng dùng thần thức truyền âm trả lời:
- Hóa ra là một người cùng đạo... Đạo hữu cần linh mộc cấp ba?
- Đúng vậy...
Có đôi khi cố ý che giấu tu vi, trái lại dễ xảy ra chuyện.
Nhưng thân phận của tu sĩ Trúc Cơ thu mua vật phẩm cấp ba vẫn khá dễ hiểu.
Phương Tịch nhìn thấy người áo bào xanh này không từ chối, chỉ trầm ngâm suy nghĩ thì không khỏi đoán có manh mối, lẳng lặng chờ đợi.
Một lát sau, một thần thức truyền âm qua:
- Thật ra trong tay lão phu có một linh mộc cấp ba, chính là một đoạn Trường Thanh Mộc nghìn năm...
Phương Tịch nghe xong, trong lòng mừng thầm.
Trường Thanh Mộc là một loại linh thực rất kỳ lạ, trong vòng trăm năm, trong gỗ này ẩn chứa ít linh khí, chỉ có thể xem là linh thực cấp một.