Trong lòng Nguyễn Tinh Linh còn sợ hãi.
- Ôi... Đây là biết người biết mặt nhưng không biết lòng đấy.
- Cũng may, ta không đánh cược thì vĩnh viễn không thua!
Phương Tịch xúc động than một tiếng, lại căn dặn hai nàng Kim Linh:
- Sắp tới chắc chắn sẽ rối loạn một thời gian, các ngươi ít ra ngoài thôi...
...
Phương Tịch luôn rất ngại ra ngoài.
Hắn không sợ ở trong Bạch Trạch Tiên Thành tu hành tới Trúc Cơ viên mãn.
Về phần Kết Đan?
Vẫn thôi. Kết Đan ở Bạch Trạch Tiên Thành, nếu hắn không tạo quan hệ tốt với Bạch Phong Chân Nhân, trái lại sẽ có nguy hiểm.
Chẳng qua, lúc hắn ở trong nhà vẫn luôn lấy việc khác làm vui.
...
Tàn Phiến Thế Giới.
- Giết!
- Ở dưới vinh quang của Hắc Sơn!
- Giết chết bọn họ!
Ở một chiến trường trong Man Hoang, rất nhiều chiến sĩ Vu Dân được Đại Vu, lấy cờ hiệu vì Hắc Sơn Phong, đánh mạnh vào một bộ lạc khác.
Năm đó, sau khi Đại Vu lấy được mặt kính cũng không che dấu, truyền thụ Khai Linh Kinh cho các Tiểu Vu.
Lại trải qua mười năm sinh tu luyện, dưỡng sinh, thực lực của bộ lạc Hắc Sơn hôm nay đã hoàn toàn khác xưa.
Xét về số lượng và thực lực Tiểu Vu hoàn toàn nghiền các bộ lạc xung quanh!
Cũng bởi vậy, Đại Vu nhân cơ hội phát động chiến tranh, đầu tiên là chiếm đoạt bộ lạc Liệt Sơn gần đó, sau đó lại thảo phạt bộ lạc Hắc Ngư!
Chiến sĩ của bộ lạc Hắc Ngư bị đánh cho liên tục thất bại, tháo chạy.
Cho dù bọn họ vô cùng dũng mãnh, nhưng ở dưới tình huống các Tiểu Vu tan tác, người phàm máu thịt không có cách nào ngăn cản được vu thuật cấp Thần Tinh.
- Ba Nhan!
Trong bộ lạc Hắc Ngư, một lão già khoác da thú màu đen, trên cổ đeo chuỗi vòng xâu rất nhiều đầu lâu, giọng vang lên như sấm:
- Đi ra đánh một trận!
Đây là Đại Vu của bộ lạc Hắc Ngư, Ba Nhan là tên Đại Vu của bộ lạc Hắc Sơn.
- Đạt Cổ, ngươi chỉ có một lựa chọn là thần phục ta, dâng lên linh văn!
Trong đội ngũ của bộ lạc Hắc Sơn, Ba Nhan Đại Vu chậm rãi bay lên, cuồng phong mạnh mẽ quay quanh người, dần dần hình thành một vòi rồng cực lớn.
So với mười năm trước, gương mặt của hắn hình như không có gì thay đổi, thậm chí còn có vẻ trẻ hơn.
Phương Tịch không ngờ được, lúc trước bản thân mình tùy tiện đưa ra đan dương của Duyên Thọ Đan cấp một, Ba Nhan Đại Vu không ngờ thật sự có thể kiếm ra dược liệu ở Tàn Phiến Thế Giới, còn chế luyện ra được!
Chẳng qua, đan dược cấp một tối đa chỉ kéo dài tuổi thọ mấy năm, đồng thời ăn ba bốn viên sẽ không có hiệu quả.
Ba Nhan Đại Vu tổng cộng đã kéo dài tuổi thọ chừng mười năm, sau đó điên cuồng tìm kiếm linh văn khác, muốn trao đổi với mặt kính...
Dù sao, Phương Tịch không thể thu hai lần linh văn Canh Kim và Tốn Phong.
Bởi vậy, bộ lạc Hắc Sơn đi lên con đường chiến tranh, đồng thời còn không thể cứu vãn.
- Đi!
Ba Nhan rít gào một tiếng, trận gió xoáy bỗng nhiên cuốn về phía bộ lạc Hắc Ngư. Dọc đường của nó, dũng sĩ thậm chí Tiểu Vu của bộ lạc Hắc Ngư đều bị trận gió xoáy cuốn vào, toàn thân bỗng nhiên tách ra, hóa thành từng phần máu thịt.
Đối diện, trên thân Đạt Cổ Đại Vu cũng có linh văn lập lòe, đột nhiên tạo ra rất nhiều dòng nước.
Vô số dòng nước hội tụ và hình thành một con Bạch Long, đầu rồng dữ tợn lao về phía trận gió xoáy.
Ào ào!
Cuồng phong và dòng nước cuốn ra, cùng bay lên giữa không trung và chợt nổ tung, một trận mưa xối xả trút xuống, khiến các dũng sĩ của bộ lạc ở gần đó đều ướt sũng.
Hai bóng người nhanh chóng giao đấu ở giữa không trung. Cho dù là dư của âm vu thuật cấp Huy Nguyệt, cũng khiến các Tiểu Vu tránh không kịp.
- Ha ha ha...
Cuối cùng, Ba Nhan Đại Vu nắm lấy đầu của Đạt Cổ với vẻ dương dương đắc ý, bay lên trên không trung:
- Đại Vu của các ngươi chết... các ngươi còn không đầu hàng?
- Chúng ta đầu hàng!
- Đại Vu chết rồi, chúng ta đầu hàng!
Dũng sĩ của bộ lạc Hắc Ngư vốn vẫn chiến đấu hung tàn, khi nhìn thấy đầu của Đạt Cổ, bọn họ lần lượt thất hồn lạc phách bỏ lại vũ khí...
...
Chỗ bộ lạc Hắc Ngư, rất nhiều lều vải bị ném đi, bị người xâm lăng gây họa.
- Đại Vu, tìm được rồi.
Một Tiểu Vu đã chạy tới, hai tay dâng một tấm da cá màu đen.
Ở trên da cá có một linh văn sâu như nước.
- Cuối cùng... linh văn Quý Thủy!
Ánh mắt Đại Vu sáng lên.
Đêm khuya, trong lều của Đại Vu.
- Ma kính ma kính nói cho ta biết... Làm sao mới có khả năng kéo dài tuổi thọ, tiếp tục đột phá đi lên?
Đại Vu Ba Nhan đặt hai tấm da thú ở phía trước mặt kính, vẻ mặt đầy kích động.
Mười năm qua, hắn từng nghĩ đủ cách, bất luận là lửa đốt, băng phong, thậm chí các loại vu thuật công kích... vẫn không có cách nào để lại dấu vết gì trên mảnh kính này.
Đồng thời, mảnh kính này chỉ tiếp nhận những thứ có liên quan tới chiến văn, đồng thời sẽ trả thù lao.
Cho dù chỉ là mấy cái chuông tự động thi triển kỹ xảo pháp thuật, đã khiến Đại Vu cảm thấy rất kinh ngạc, cho rằng chỉ thần tiên mới làm được như vậy.