Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 409 - Chương 409 - Phù Bảo 2

Chương 409 - Phù bảo 2
Chương 409 - Phù bảo 2

Lúc này chúng đã vô dụng, hắn lại lợi dụng một lần cũng không có gì.

Đáng tiếc, bảo văn cũng là vật quý trọng đối với Vu Vương,.

Cho tới hôm nay, Đan Nhã còn chưa quyết định lại lấy bảo văn giao dịch.

Lúc này, Đan Nhã vuốt ve ma kính, vẻ mặt tự nhiên có phần lo lắng buồn phiền và khủng hoảng:

- Ma kính ma kính nói cho ta biết... Rốt cuộc ta nên thế nào mới có khả năng đối đầu với Thiên Ma Đại Kiếp một trăm năm một lần?

- ???

Vẻ mặt Phương Tịch ngỡ ngàng, nhưng sau khi nghe tiếp lại dần dần không ổn.

Hóa ra, ở trong Tàn Phiến Thế Giới này cứ cách một trăm năm lại có một lần Thiên Ma Đại Kiếp!

Vô số Thiên Ma từ trên cao hạ xuống, tùy ý giết chóc Vu Dân, đồng thời cướp đoạt tài nguyên khắp nơi.

Cho dù là Vu Vương cũng từng có trường hợp bị bao vây tấn công phải bỏ mình.

Ở trong lòng Vu Dân, Thiên Ma Đại Kiếp là ác mộng khủng khiếp nhất trong lòng bọn họ!

Nhưng Phương Tịch càng nghe, càng cảm giác không đúng:

“Chờ đã... Tàn Phiến Thế Giới này tài nguyên tu tiên phong phú như vậy, các loại kỳ hoa dị thảo, không nói khoáng thạch quý trọng có ở khắp nơi nhưng cũng gần như tùy tiện có thể thấy được... Đan Nhã tùy tiện tìm cũng lấy được nguyên liệu của Cố Nhan Đan và luyện thành vài lò, thuật luyện đan còn bị đập tới cấp hai...”

“Đồng thời, hệ thống chiến văn của những Vu Dân cũng có chút không đúng... Quá gấp... Thậm chí, trên Vu Vương không ngờ không có Vu Dân mạnh hơn, không có đường đi tới... Có phần giống bị khóa lại giới hạn cao nhất...”

“Sau đó, cách trăm năm lại có Thiên Ma hạ xuống, thu thập tài nguyên quý giá và giết Vu Dân...”

“Mẹ nó, đây không phải là bí cảnh cao cấp của đại tông ma đạo nào đó chứ? Bởi vậy mới có tài nguyên phong phú, lại nuôi thả Vu Dân và thu gặt định kỳ?”

Trong lòng Phương Tịch đột ngột hiện ra một suy đoán, thậm chí cảm thấy rất có khả năng này!

“Nếu quả thật là vậy, ngươi còn rất thảm đấy...”

Phương Tịch nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Đan Nhã đối diện, trong lòng thầm nghĩ.

Mấy tháng trôi qua, Phương Tịch xuất quan.

Hắn không ngờ nhận được hai tin tức một tốt một xấu.

Nguyễn Đan Trúc Cơ thành công, đã là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.

Nhưng Vi Nhất Tịch có Trúc Cơ Đan giúp đỡ vẫn Trúc Cơ thất bại.

Đương nhiên, Vi Nhất Tịch lấy lý do với bên ngoài là nàng được Phương Tịch giúp đỡ, thu mua một món linh vật Trúc Cơ.

“Ôi... Chung quy là đóa hoa trong nhà ấm, không trải qua đau khổ...”

Phương Tịch cầm chén rượu, thoáng xúc động.

Nguyễn Đan có tư chất tốt hơn, tay cụt mọc lại, tâm tính được rèn luyện còn Trúc Cơ thất bại qua một lần...

Những thứ này đều là tài phú quý giá trong đời người. Lần này, nàng lại được Trúc Cơ Đan, hắn không thấy bất ngờ khi nàng có thể thuận lợi Trúc Cơ.

Về các phương diện điều kiện, Vi Nhất Tịch vẫn kém rất nhiều, Phương Tịch sớm đoán được kết quả này.

- Phương huynh không cần nản chí... Ta thấy Nhất Tịch chỉ không may thôi. Lần này, nàng có kinh nghiệm, sau này lại mua cho nàng một viên Trúc Cơ Đan, có lẽ có thể thành công...

Đối diện, Nguyễn Tinh Linh cầm bầu rượu bạch ngọc trong tay, rót một chén Đào Hoa Nhưỡng cho Phương Tịch và dịu dàng trấn an.

- Ôi... Ngọc không mài không sáng. Ngày sau, ta chắc chắn sẽ không ra tay giúp nàng nữa...

Phương Tịch thở dài.

Tuy trên tay hắn còn có một viên Trúc Cơ Đan chất lượng kém, nhưng hắn không tính lãng phí ở trên người Vi Nhất Tịch nữa.

Duyên sinh duyên tận, duyên tới duyên đi...

Một Trúc Cơ Đan chính phẩm đủ để tiêu hao hết tình cảm giữa hắn và Vi Nhất Tịch, thậm chí là phu thê Vi Nhất Tâm.

Nguyễn Tinh Linh không hiểu sao lại cảm thấy đáng tiếc cho Vi Nhất Tịch.

Thiếu vị Trúc Cơ thúc thúc này giúp đỡ, sau này hy vọng có thể thành Trúc Cơ của đối phương lại càng mong manh hơn.

“Chẳng qua, bên trong thú triều lần này chưa chắc không có cơ hội.”

Nguyễn Tinh Linh cười nói:

- Phương huynh... thời gian gần nhất Đan Khí Các của chúng ta, kinh doanh rất tốt, đã tăng lên một nghìn viên linh thạch...

Làm ăn buôn bán bao giờ cũng có lúc lời lúc lỗ. Trước đây, Đan Khí Các vừa khai trương, để mở ra cục diện và truyền bá danh tiếng, đã chịu lỗ vốn, năm thứ nhất chỉ thu vào có mấy chục linh thạch.

Sau đó hàng năm dần dần tăng lên đến bốn năm trăm viên linh thạch.

Bọn họ thu được lợi ích như vậy đã thật ra không tệ rồi. Nếu tích góp hai mươi năm, vẫn có thể mua đấu giá được một viên Trúc Cơ Đan!

Thực lực của Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh thật ra chưa chắc đã không thể mở cửa hàng ở nội thành, nhưng cạnh tranh càng khốc liệt hơn, giá đất càng đắt hơn... Lợi nhuận sẽ chỉ thấp hơn, thậm chí có khả năng lỗ vốn.

Cho dù Vạn Hải Lâu của Tống gia cũng mở ở ngoại thành.

Sau khi cân nhắc, Nguyễn Tinh Linh cuối cùng lựa chọn vị trí Tiểu Phù Đường ban đầu.

Sự thật chứng minh sự lựa chọn của nàng là rất chính xác. Ở dưới tình huống Phương Tịch không quá để tâm, hàng năm vẫn có lợi nhuận.

Đến lúc này, bọn họ còn mượn cơ hội thú triều để hung hăng kiếm lời một khoản lớn.

Bình Luận (0)
Comment