Âu Dương Chấn tươi cười bình thản, hình như hoàn toàn không cảm thấy căng thẳng. Loại tâm tình này lập tức ảnh hưởng tới mọi người, khiến các tu sĩ cấp thấp lần lượt thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao, trong lịch sử Bạch Trạch Tiên Thành từng trải nhiều lần thú triều, còn chưa có lần nào bị phá.
- Đồng thời, Bạch Trạch Tiên Thành ta chiêu mộ các vị tán tu cùng góp một phần sức lực phòng thủ thành thị. Bảy ngày, các tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, có thể được một chiến công, trung kỳ ba chiến công, hậu kỳ sáu chiến công, đại viên mãn mười chiến công... Nếu là tu sĩ Trúc Cơ có thể tới nói chuyện với ta!
- Chờ đến ngày kết toán, có thể dùng chiến công đổi đổi linh thạch, pháp khí, công pháp, linh đan, bí thuật... của bản thành. Bảng danh sách ở đây!
Âu Dương Chấn ném ra một bảng cáo thị, trong pháp lực điên cuồng phun ra, một bảng cáo thị cực lớn dài rộng quá mười trượng lại hiện ra giữa không trung.
Phía trên đó viết từng dòng chữ, tất cả đều là các loại tài nguyên quý hiếm có thể dùng chiến công đổi, đủ khiến bất kỳ tu sĩ nào điên cuồng.
- Một chiến công có thể đổi một viên linh thạch hạ phẩm...
- Còn có pháp khí... Thậm chí linh khí...
- Những cái này tính là gì chứ? Thấy không... Thậm chí ngay cả Trúc Cơ Đan cũng đổi, mười nghìn chiến công đổi một viên Trúc Cơ Đan chính phẩm đấy!
- Càng không cần phải nói tới nguyên liệu yêu thú giết chết trong lúc chinh chiến vẫn thuộc về mình.
Vô số tán tu điên cuồng.
Có câu dưới trọng thưởng tất phải có dũng tu.
Tán tu trời sinh chính là tầng dưới cùng của tu tiên giới, không ngại dùng võ lực thu được thù lao, thậm chí xem đấu pháp giết người là chuyện bình thường.
Dựa theo cách nhìn của Phương Tịch, tu sĩ đời này, bất luận là nam nữ già trẻ đều có thể xem là lính đánh thuê, hơn nữa còn là binh vương toàn năng hiểu chữa trị, hiểu chế tạo binh khí, hiểu điều tra, cạm bẫy, phục kích!
Không hề nghi ngờ, những thế lực tông môn kia lại không khác nào quân phiệt...
Bởi vậy gần như không tuổi không chiến, giết người đầy rẫy... cũng không tính là chuyện gì.
Các tu sĩ nhìn rất thoáng về cái chết.
Chỉ cần có thể có khả năng đột phá cảnh giới, bọn họ đều không kiêng kỵ xông qua liều mạng, đồng thời bất luận là liều mạng cho ai, chỉ cần đồng ý phát lương đúng hạn là được...
“Được rồi... Vừa nhìn như thế lại càng giống hơn...”
Trong lòng Phương Tịch đang phỉ nhổ, Nguyễn Tinh Linh bên cạnh lại dùng thần thức truyền âm:
- Phương huynh, ngươi xem!
Thần thức của hắn phóng ra, chỉ thấy trên bảng cáo thị chỗ Nguyễn Đan chỉ:
- Thanh Tâm Phá Chướng Đan... Thích hợp cho tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ tu luyện công pháp mộc, hỏa, thổ đột phá bình cảnh trung kỳ, có thể tăng thêm khoảng ba phần xác suất thành công... Giá trị hai mươi năm ngàn chiến công.
- Quả nhiên, đan dược phá giai của Trúc Cơ kỳ còn đắt hơn Luyện Khí kỳ...
Trong lòng Phương Tịch phỉ nhổ, bên tai tiếp tục truyền đến giọng nói của Nguyễn Tinh Linh:
- Phương huynh... Viên đan dược này có ích cho cả ngươi và ta, có lẽ chúng ta có thể tranh thủ!
Hắn nhìn về phía Nguyễn Tinh Linh, phát hiện nữ tử này cũng đang xoa tay nóng lòng muốn thử.
Lấy công pháp tu luyện và tâm trí của nàng, chỉ cần nàng cẩn thận, gặp phải yêu thú cấp hai hạ phẩm thậm chí trung phẩm đều không có vấn đề gì.
Đáng tiếc, binh hung chiến nguy, đây không phải là phong cách của hắn.
- Tinh Linh, xin lỗi... Ta không có ý định tham gia vào cuộc chiến.
Thần thức của Phương Tịch truyền âm qua, nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Nguyễn Tinh Linh.
Sau đó, hắn lại đi tìm La Công.
- Cái gì? Phương đạo hữu ngươi không định lên thành tường, chuẩn bị nhận nhiệm vụ sản xuất à... Được rồi...
La Công hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã đáp ứng:
- Đúng lúc... trong thành cần gấp một số đan dược chữa thương và hồi phục pháp lực cấp hai, chiến công đan phương có thể nợ trước, sau khi cuộc chiến sẽ kết toán...
- Cảm ơn La huynh.
Phương Tịch ôm quyền cảm ơn.
Hắn không muốn lên chiến trường. Dù sao dựa vào trận pháp cấp ba cuối cùng vẫn nguy hiểm.
Làm hậu cần, coi như mình ủng hộ các tu sĩ chiến đấu anh dũng.
Trên thực tế, sở dĩ hắn nhận nhiệm vụ luyện đan để tránh cho chiến sự ở Bạch Trạch Tiên Thành bất lợi, cưỡng chế các tán tu vốn thanh nhàn phải chiến đấu.
...
Trong sự hỗn loạn, Phương Tịch trở lại Đào Hoa Các của mình. Về phần Đan Khí Các?
Dĩ nhiên đóng cửa rồi. Bù sao bây giờ trong thành hỗn loạn, so với kiếm ít linh thạch, Phương Tịch cảm thấy an nguy người trong nhà quan trọng hơn.
Lại nói, bây giờ Nguyễn Tinh Linh phải lên chiến trường, hắn phải nhận nhiệm vụ luyện đan của tiên thành, đồng thời còn phải tu luyện, cũng không có thời gian làm nghề phụ.
Sau đó, Phương Tịch gọi hai nàng Kim Linh và Vi Nhất Tịch tới, dặn dò bọn họ không nên đi ra ngoài, cứ yên tâm tu luyện và dưỡng thương... là được.
Về phần Nguyễn Đan? Nữ tử này còn đang bế quan củng cố tu vi.
Dựa theo lệ cũ của tu tiên giới, loại tu sĩ đang đột phá cảnh giới lớn này, không tới lúc trời sập đất vùi, cơ bản sẽ không ai đi làm phiền.
…