Có thể nói, không mấy thế lực thật sự có thể làm việc này.
Chẳng qua, Phương Tịch lại có thể làm được!
- Buôn bán này thật sự có thể kiếm được linh thạch đấy...
Phương Tịch trầm ngâm một lại lại bày tỏ ý ủng hộ.
Dù sao, bọn họ làm vậy, hắn vừa lúc có thể trộn lẫn nguyên liệu của mình ở Đại Lương bán đi, vô cùng kín kẽ...
Trời biết, trên tay hắn còn có số lượng lớn nguyên liệu yêu thú, lại không tìm được cơ hội tốt nào để bán ra.
Bây giờ ngược lại đã có nguồn bên ngoài, hắn có thể tránh được rất nhiều phiền phức.
Trong phòng bế quan, Phương Tịch lặng lẽ vận hành Thanh Mộc Trường Sinh Công. Sau khi làm xong phần tu luyện hôm nay, hắn chậm rãi thở ra một hơi.
Từ sau khi phân ra một thần thức quan tâm tới Tàn Phiến Thế Giới, hắn không cần luôn lo lắng cho tình huống bên kia nữa.
Có chuyện gì quan trọng đều có thể lập tức biết được.
Lúc này, hắn bắt đầu suy xét tới vấn đề ở Tàn Phiến Thế Giới.
“Bây giờ xem ra... Càng ngày càng giống bí cảnh cao cấp của tu tiên giả ma đạo... Con đường tu luyện của Vu Dân đã sớm được quy hoạch, thậm chí ngay cả giới hạn cao nhất cũng bị khóa kín!”
“Thậm chí, thể chất đặc biệt của Vu Dân không chừng cũng là kế hoạch do ma đạo cố ý vạch ra, nhằm bồi dưỡng huyết mạch đặc biệt?”
“Như vậy... mình nên trợ giúp Đan Nhã và các Vu Dân vượt qua Thiên Ma Đại Kiếp trăm năm một lần kia thế nào?”
Phương Tịch không phải người tốt không phân biệt đối tượng, nhưng hắn biết được, nếu mình có thể lấy ra phương án, tất nhiên sẽ thu được sự ủng hộ của tất cả Vu Dân, muốn gì được nấy!
Đến lúc đó, linh văn bảo văn gì đều giống như lấy đồ trong túi!
“Thậm chí... Từ chuyện ma đạo có thể bồi dưỡng ra Vu Vương cấp Kết Đan lại thấy được, đẳng cấp của bí cảnh này rất cao... không chừng có linh vật thiên địa gì đó thậm chí có thể trợ giúp Kết Đan, Kết Anh...”
Bây giờ, pháp lực Trúc Cơ sơ kỳ của Phương Tịch vẫn chưa được đánh bóng đến cực hạn, còn cần đan dược phá giai trợ giúp.
Nhưng hắn đoán chờ đến khi chất lỏng pháp lực trong đan điền khí hải của mình đột phá năm mươi giọt, cho dù mình không sử dụng đan dược cũng có khả năng rất lớn tự mình đột phá!
Thậm chí, lấy Thanh Mộc Linh Thể của mình cộng thêm Ất Mộc Pháp Thân còn sót lại, mình một đường tu hành tới Trúc Cơ viên mãn cũng không có vấn đề gì lớn.
Dù sao hắn có thọ nguyên dài, đây là ưu thế lớn nhất!
Nhưng ngoại trừ linh căn Thiên phẩm, cửa ải sau khi ngưng tụ Kim Đan lại khiến bất kỳ người tu tiên nào cũng phải đau đầu.
“Nếu ta muốn đột phá Kim Đan, còn muốn nắm chắc... Thứ nhất phải đi Đại Lương tìm được thuỷ tổ Yêu Ma Thụ, lại trồng ra Ất Mộc Pháp Thân... Lần này, thực lực của ta mạnh hơn Luyện Khí nhiều, hẳn có thể trấn áp được bản năng, chí ít trong lúc tu luyện Ất Mộc Pháp Thân cũng sẽ không có vấn đề quá lớn...”
“Thứ hai là tìm kiếm các loại linh vật có thể trợ giúp Kết Đan... Ví dụ như Huyền Thủy Dịch lần trước... Hy vọng trong Tàn Phiến Thế Giới này có linh vật Kết Đan tốt hơn Huyền Thủy Dịch. Nhưng cho dù tìm được, làm sao mang về vẫn là một vấn đề lớn...”
...
Sau khi suy nghĩ xong, Phương Tịch xuất quan.
- Lần này bế quan cũng mấy tháng? Thôi thôi, ta đã tám mươi ba tuổi... Cũng không biết thú triều bên ngoài thế nào?
Phương Tịch tính toán ngày, có chút xúc động:
- Ở trong mắt người ngoài, ta chỉ là tu sĩ hoàn toàn không có hy vọng Kim Đan?
Nói chung, tu sĩ Trúc Cơ tốt nhất đột phá cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ trước trăm tuổi, như vậy mới có thể được xem là hạt giống Kết Đan.
Ví dụ như La Công... cũng rất có hy vọng.
Cho dù thời gian hắn và Phương Tịch Trúc Cơ không chênh lệch bao nhiêu, nhưng tuổi tác chênh lệch rất lớn!
Đến nay, La Công mới năm sáu mươi tuổi, trước một trăm tuổi vẫn có hy vọng đột phá Trúc Cơ hậu kỳ!
Giống như Phương Tịch, đại nạn buông xuống mới cầu may Trúc Cơ, cơ bản đều vô vọng với đại đạo, sau đó cả ngày uống rượu mua vui, hoặc một lòng trợ giúp gia tộc.
“Đương nhiên, bọn họ không biết ta có thể sống hơn bốn trăm năm, đổi lại xem như còn trẻ hơn La Công...”
“Có thể hiểu được, có thể hiểu được...”
Phương Tịch xuất quan, gọi Kim Linh tới uống rượu mua vui, cố gắng ăn mừng.
Lần ăn mừng này kéo dài mấy ngày.
Ngày này, Phương Tịch đang uống rượu, đúng lúc Vi Nhất Tịch cũng miễn cưỡng khôi phục lại sau khi bị Trúc Cơ thất bại cắn trả. Nàng nhìn cánh hoa đào trong hồ nước:
- Đại Thanh đi đâu rồi?
Trước kia, con cá tham ăn này nhất định sẽ gặm sạch những cánh hoa kia, còn có thể ăn vụng linh đào.
- À, đại khái là xấu hổ...
Phương Tịch đương nhiên không trả lời là mình lệnh cho Thanh Giác Ngư Long khiêm tốn một chút, sau này còn dễ đánh bất ngờ.
- Đại Thanh biết xấu hổ à?
Vẻ mặt Vi Nhất Tịch không tin. Ban đầu khi còn ở Phỉ Thúy Nhai, con cá mặn kia luôn tìm mọi cách lấy lòng nàng để xin ăn linh mật, sao có thể biết xấu hổ chứ?