Thùng thùng!
Tiếng trống chấn động trời cao vang lên.
Từng tia sấm sét màu tím rơi vào trong lỗ thủng trên tường thành, đánh cho tất cả yêu thú muốn xông vào thành tro bụi.
Hóa ra là Âu Dương Chấn!
Người này chính là tu sĩ linh căn Lôi địa phẩm, có bản lĩnh lôi pháp sát phạt rất nặng, thậm chí chẳng biết hắn dùng bí pháp chế luyện Quỳ Ngưu Cổ từ bao giờ!
Ầm ầm!
Một cái trống da trâu màu đen cực lớn rơi vào trong lỗ thủng trên tường thành, giống như đá ngầm dưới sóng to gió lớn chặn đứng yêu thú vòng ngoài.
Giọng nói hùng hậu của Âu Dương Chấn truyền khắp mấy chục dặm:
- Phàm là tu sĩ trong tiên thành ta đều dồn sức giết chết yêu thú!
Chỉ là yêu thú cấp một dễ giết, nhưng những yêu thú cấp hai da dày thịt béo, uy lực mạnh mẽ, vẫn tạo thành sự phá hủy rất lớn.
Đặc biệt là hai con Lôi Giác Mãng kia phối hợp với nhau, không ngờ đánh cho Nguyễn Tinh Linh và Hoàng Sa đạo nhân liên tục lùi lại!
- Không xong... Cứ tiếp tục như vậy, hai chúng ta không ổn đâu...
Đồng tử của Hoàng Sa đạo nhân đảo quanh, đã có ý định rút lui.
Mà lúc này, Nguyễn Tinh Linh nhìn thấy một độn quang màu xanh bay tới. Nàng không khỏi lộ vẻ vui mừng:
- Phương huynh, vẫn mong ngươi ra tay trợ giúp!
Người tới chính là Phương Tịch!
Hắn tính ra xem tình hình thế nào, sau đó nhân cơ hội chạy trốn.
Nhưng hắn không ngờ được tường thành phía nam bị phá thủng một lỗ nhỏ, nhưng hình như đã được kịp thời chặn lại?
Vậy hắn dường như không cần chạy vội.
Dù sao, nếu hắn chạy trốn sang Đại Lương, chắc chắn phải bỏ lại đám người Nguyễn Tinh Linh, Vi Nhất Tịch ở Bạch Trạch Tiên Thành.
Cho dù là người bên gối, hắn cũng phải giữ bí mật tuyệt đối về bàn tay vàng của mình.
- Phương Tịch? Ôi... Một Trúc Cơ sơ kỳ thì có tác dụng gì?
Hoàng Sa đạo nhân cũng nhận ra Phương Tịch, trong lòng thầm thấy đáng tiếc.
Theo Hoàng Sa đạo nhân thấy, chỉ sợ đấu pháp của vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ này cực kỳ kém cỏi. Từ khi hắn Trúc Cơ tới nay vẫn chưa từng ra tay, chỉ lấy luyện đan gom góp tài nguyên...
Phụt!
Đúng lúc này, một đường kiếm quang màu xanh bay lên giống như sấm sét bỗng nhiên kéo dài ra, hóa thành một dải lụa màu xanh dài hơn mười trượng.
Chỉ là một kiếm đã chém con Lôi Giác Mãng đang đấu với Nguyễn Tinh Linh thành hai đoạn, máu rắn phun đầy trời giống như mưa đỏ.
- Chuyện này...
Hoàng Sa đạo nhân choáng váng, bất chợt vội vàng hô to:
- Phương huynh cứu ta!
Vèo!
Thanh Hòa Kiếm hóa thành một tia sáng chui vào điểm yếu của hai con Lôi Giác Mãng.
Vù!
Thi thể mãng xà cực lớn đập mạnh xuống, xung quanh giống như bị một trận địa chấn nhỏ.
Thậm chí, thân rắn đã sớm chết vẫn đang không ngừng co giật, lực sinh mạng còn sót lại rất mạnh mẽ.
- Cảm ơn Phương huynh giúp đỡ!
Hoàng Sa đạo nhân sửa sang lại pháp bào có vẻ chật vật, vẻ mặt nghiêm túc hành lễ cảm ơn Phương Tịch, đồng thời kinh ngạc không hiểu:
- Chẳng lẽ Phương huynh đã đột phá Trúc Cơ trung kỳ?
Bằng không, hắn làm sao có thể dễ dàng giết chết hai con Lôi Giác Mãng cấp hai trung phẩm như vậy?
- Ha ha, tại hạ đương nhiên còn ở sơ kỳ... Đây đều là công lao của hai vị đạo hữu thôi. Hai con Lôi Giác Mãng này đã chiến đấu với các ngươi tới sức lực chiến gần như là dầu hết đèn tắt, tại hạ chẳng qua ở bên cạnh nhặt của hời thôi...
- Đồng thời, yêu thú cùng cấp thường không bằng tu tiên giả chúng ta.
Phương Tịch khoát tay nói với vẻ mặt ung dung.
- Đâu có, đâu có...
Hoàng Sa đạo nhân tuyệt đối không tin nhưng vẫn tươi cười:
- Hai con Lôi Giác Mãng này đều do Phương huynh giết chết, Hoàng mỗ không lấy nguyên liệu yêu thú...
“Tạm được, lão tiểu tử này còn rất biết cách làm người.”
Phương Tịch từ chối cho ý kiến, thần thức đảo qua, xác nhận hai con Lôi Giác Mãng này không bồi dưỡng ra được yêu đan, cũng không có hứng thú lắm.
Đương nhiên, hắn căn bản không để ý tới kẻ xấu Hoàng Sa đạo nhân này.
- Nguyễn tiên tử, tình hình cuộc chiến bên tường thành thế nào? Ngươi có bị thương không?
- Thiếp thân vẫn tốt. Bạch Phong Chân Nhân bị đánh lén nhưng ứng đối thỏa đáng, có lẽ bị thương không nặng. Âu Dương đại chưởng sự không ngờ có thể phát huy ra vài phần uy năng của pháp bảo cấp ba Quỳ Ngưu Cổ này, sau khi ngăn chặn lỗ thủng trên tường thành thì không thành vấn đề...
Nguyễn Tinh Linh thành khẩn trả lời. Trước mặt người ngoài, nàng luôn nắm chắc sự đúng mực.
Hoàng Sa đạo nhân nhìn Nguyễn Tinh Linh lại nhìn Phương Tịch, không nói gì.
Từ khi Đào Linh Tiên Tử thành danh tới nay, người theo đuổi ngưỡng mộ đều nhiều, nhưng nàng không có thiện ý với ai.
Bây giờ, thái độ nàng ôn hòa như vậy đã có thể nói rõ có nhiều vấn đề.
Nhưng chỉ dựa vào một kiếm vừa rồi của Phương Tịch, Hoàng Sa đạo nhân cảm thấy, mặc cho những người ngưỡng mộ kia tới đấu pháp, căn bản cũng chỉ bị thiệt lớn.
- Ồ? Sao tự nhiên lại như vậy?
Phương Tịch nhìn khu vực trong thành phía nam bị tàn phá, bỗng nhiên xúc động than một tiếng:
- Sản nghiệp của ta còn ở đây...
Nguyễn Tinh Linh nghĩ đến vị trí Đan Khí Các thật sự khoảng cách đó không xa, không khỏi câm nín.
…