Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 417 - Chương 417 - Lời Đồn Đại 2

Chương 417 - Lời đồn đại 2
Chương 417 - Lời đồn đại 2

Dựa vào Âu Dương Chấn bạo phát, tiên thành hôm nay cuối cùng vẫn giữ được.

Đến buổi tối, khu nam ngoài thành đổ nát tan hoang, thỉnh thoảng còn có vài con yêu thú cấp một xuất hiện, khiến tu sĩ chấp pháp mệt mỏi.

Các tán tu tử thương nặng nề, có người chết bởi vì yêu thú, có người lại chết bởi vì hỗn loạn... Dù sao tiên thành rối loạn, tán tu vốn luôn cúi đầu bịt tai cũng có thể lập tức hóa thân thành phỉ tu!

Nếu không phải Hoàng Sa đạo nhân canh gác cửa hàng nhà mình, chắc chắn đã sớm bị người ta cướp sạch!

Từng thi thể tu sĩ được dọn đi, đã có thể đặt gần nửa quảng trường, tất cả được phủ vải trắng, phía dưới vẫn có vết máu không ngừng nhỏ xuống.

Vẫn may là trong từng nhà còn có tiếng khóc truyền ra.

Đội chấp pháp ngoại thành vội vàng lùng bắt yêu thú và phỉ tu, Trận Pháp Sư vội vàng sửa tường thành.

Ở trong nội thành thật ra khá yên tĩnh.

Đào Hoa Các.

- Chuyện hôm nay đúng là dọa thiếp thân suýt chết...

Kim Linh nói đến chuyện hôm nay vẫn thấy sợ:

- Thiếp thân ở lại tiên thành nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy qua tường thành bị phá... Thật may hôm nay nội thành vẫn tính là an toàn. Đồng thời sau khi Nguyễn Đan tiền bối xuất quan, đã trấn áp bọn đạo chích... ta với Nhất Tịch mới không có việc gì.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Nguyễn Đan không thể không sớm xuất quan.

Có nàng ở đó, lại thêm Phương Tịch bố trí chuẩn bị... Thanh Giác Ngư Long cũng không cần ra sân, vẫn ở trong hồ nước giả chết.

Trong Đào Hoa Các, ba tu sĩ Trúc Cơ lớn tập trung lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

- Đại trận cấp ba của tiên thành vẫn rất mạnh, hôm nay chỉ liên tục bị rất nhiều yêu thú đánh tới khiến linh lực tiêu hao quá mức, mới bị Yêu Vương cấp ba nắm lấy cơ hội, một đòn phá hủy tường thành. Nhưng phần lớn uy năng của nó vẫn còn, Yêu Vương không dám mạo muội xông vào... Trải qua Trận Pháp Sư tu sửa, sau này chắc hẳn sẽ không có vấn đề lớn.

Nguyễn Tinh Linh cẩn thận đưa ra ý kiến của mình.

- Vấn đề lớn nhất bây giờ là tình trạng của Bạch Phong Chân Nhân thế nào. Nếu hắn bị thương, vết thương có nghiêm trọng không... Yêu Vương cấp ba ở vòng ngoài rốt cuộc có mấy con...

Phương Tịch uống một hớp Thanh Trúc Tửu, cảm nhận vị cay trong đó phát tán ra:

- Còn nữa... Nếu chiến sự bất lợi, Bạch Phong Sơn ép tất cả tu sĩ Trúc Cơ phải lên thành chiến đấu, Nguyễn Đan ngươi tính xử lý thế nào?

Nguyễn Tinh Linh đi tới tường thành chinh chiến đã lâu, Phương Tịch là tu sĩ hậu cần.

Người thật sự cần cân nhắc vấn đề này chỉ có Nguyễn Đan.

- Ta tất nhiên sẽ cùng sư phụ ra trận giết yêu!

Vẻ mặt Nguyễn Đan kiên định trả lời.

- Ừ...

Phương Tịch từ chối cho ý kiến. Hắn bất chợt phát hiện trận pháp bị nhiễu loạn, có người tới bên ngoài động phủ.

Hắn mở trận pháp ra, chỉ thấy một nữ tu quyến rũ đi đến, thi lễ với:

- Phương tiền bối, hu hu hu... Phu quân ta hắn... chết trận rồi...

- Hả? La huynh không ngờ...

Phương Tịch nhận ra nữ tử này. Đây chính là tiểu thiếp thứ hai mươi bảy của La Công. Trước đây, hắn còn đi qua uống rượu mừng.

Chỉ là hôm nay tu sĩ tử trận quá nhiều, không ngờ La Công là Trúc Cơ trung kỳ cũng có mặt trong đó!

- Ngươi nói tỉ mỉ đi!

Nguyễn Tinh Linh bên cạnh mở miệng.

- Vâng... Thiếp thân cũng chỉ nghe người ta nói lại, hôm nay phu quân đại phát thần uy ở trên tường thành, quá mức liều lĩnh, chờ đến khi tường thành bị phá... hắn lại rơi vào trong vòng vây của mấy con yêu thú cấp hai, cuối cùng... hài cốt không còn...

Tiểu thiếp kia khóc như hoa lê trong mưa:

- Phu quân vừa chết, rất nhiều tỷ muội cuốn sạch di sản của hắn bỏ chạy... Thiếp thân nghĩ tới tình cảm với hắn nên sắp xếp linh đường, tới mời các tiền bối chủ trì công đạo...

- Ôi...

Thật lâu sau, Phương Tịch mới khẽ thở dài. Hắn cảm giác Thanh Trúc Tửu trong miệng càng đắng hơn:

- Khi La huynh còn sống là một người thể diện... Ta tất nhiên sẽ tới bái tế. Về phần chủ trì công đạo? Đây là chuyện của Bạch Phong Sơn, không cần tìm ta.

La Công có tư chất thượng giai lại tự đột phá Trúc Cơ, tiền đồ rộng lớn.

Nói không chừng... tương lai còn có một cơ hội nhòm ngó Kim Đan!

Nhưng bây giờ, thiên tài đã chết thì không phải là thiên tài nữa.

“Một đường dũng mãnh tiến lên, không thể làm được đâu...”

Phương Tịch âm thầm cảnh tỉnh:

“Liều mạng thành công một lần hai lần, chẳng lẽ còn có lần thứ ba sao? Cứ đánh cược tiếp, chung quy sẽ thu táng gia bại sản!”

“Thậm chí... cây to đón gió, gió nhất định sẽ quật ngã...”

“Người này mới năm sáu mươi tuổi đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, tương lai không nói Kết Đan, ít nhất thăng cấp Trúc Cơ hậu kỳ không phải là vấn đề quá lớn... Ở trong tiên thành, hắn phải đáng chú ý tới mức nào, bị người ta đố kỵ tới mức nào?”

“Hôm nay hắn mất mạng, không chừng trong đó còn có mờ ám...”

Chờ tiễn tiểu thiếp này đi xong, Nguyễn Tinh Linh và Nguyễn Đan nhìn nhau không nói gì.

- Ta đã từng nghe nói qua đại danh của Vị La tiền bối này. Năm đó, hắn dũng mãnh tiến bước, pháp lực hơn người…

Bình Luận (0)
Comment