Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 418 - Chương 418 - Lời Đồn Đại 3

Chương 418 - Lời đồn đại 3
Chương 418 - Lời đồn đại 3

Nguyễn Đan vẫn hùng tâm mười nghìn trượng, lúc này cuối cùng bình tĩnh lại:

- Trúc Cơ trung kỳ đều như vậy... Ta mới vào Trúc Cơ...

- Đây là binh hung chiến nguy đấy. Bởi vậy, ta luôn không thích tranh đấu, bởi vì chỉ cần có kết quả lại có khả năng thất bại!

Phương Tịch thở dài, rót một chén Thanh Trúc Tửu và vẩy trên mặt đất, bái tế bằng hữu cũ.

Bình tĩnh mà xem xét, tuy La Công thích khoe khoang nhưng vẫn có thể xem là một đạo hữu không tệ.

Ít nhất chuyện mình nhờ cậy hắn vài lần, hắn đều tận tâm tận lực đi làm.

Đồng thời, trước đó, hắn còn muốn tranh thủ cho mình cơ hội chế luyện Trúc Cơ Đan...

- Đáng tiếc, đáng buồn, đáng thương... Một khi mất mạng, đại đạo cũng thành không...

...

Mấy ngày tiếp theo, tin tức trong Bạch Trạch Tiên Thành bay đầy trời.

Phần lớn đều là tin tức không tốt.

Ví dụ như “Bạch Phong Chân Nhân và hai đại Yêu Vương đang bị thương nặng”, “Binh lực của Bạch Trạch Tiên Thành không đủ, muốn ép tất cả tán tu ra chiến đấu”...

Trong đó, điều kỳ quái nhất không ngoài “Bạch Phong Chân Nhân tọa hóa, Bạch Phong Sơn chuẩn bị bỏ thành bỏ chạy”!

Nói tóm lại, trên đường phố lòng người bàng hoàng, những cửa hàng hiệu buôn lớn đều đóng chặt cửa sợ tai họa tới gần.

- Cho dù là tiên thành cũng sẽ có ngày này sao?

Sau khi Nguyễn Tinh Linh và Phương Tịch đi bái tế linh đường của La Công xong, nhớ lại cảnh tượng các thiếp thất còn lại tranh đoạt với nhau, lại nhìn thấy cảnh tan hoang, nàng không khỏi xúc động.

- Tuy La đạo hữu thích mỹ sắc nhưng không có con cháu, bởi vì hắn một lòng hướng về đạo nên lựa chọn sử dụng bí thuật khóa lại nguyên dương, tu vi có khả năng còn đột nhiên tăng mạnh. Đến bây giờ... Cho dù ta muốn giúp một tay, cũng không biết giúp ai thì thỏa đáng hơn...

- Thế gian này rốt cuộc có vật trường sinh bất diệt không?

Phương Tịch hình như cũng rất xúc động.

Nguyễn Tinh Linh kín đáo liếc nhìn Phương Tịch, cảm giác hắn và La Công cũng không kém nhau bao nhiêu...

Mà sau khi quay về đến Đào Hoa Các, bọn họ phát hiện còn có một người đang đứng chờ ở cửa.

- Đông Môn Anh bái kiến hai vị tiền bối!

Người này không ngờ là Đông Môn Anh, nhưng vẻ mặt hắn tiều tụy, trong mắt còn có tơ máu.

- Hóa ra là ngươi, hôm nay ngươi tới cửa có chuyện gì sao?

Nguyễn Tinh Linh mở miệng hỏi thăm:

- Chắc hẳn còn chưa tới giao hẹn cho thuê mười năm chứ?

- Không dối gì hai vị tiền bối, mấy ngày trước cổng thành phía nam bị phá thủng một lỗ nhỏ, Đông Môn gia ta tử thương nặng nề...

Tuy trông Đông Môn Anh tiều tụy, nhưng tu vi toàn thân không ngờ đã đến tình trạng Luyện Khí viên mãn:

- Tại hạ nghĩ tới nghĩ lui, quyết định bế quan Trúc Cơ... nhưng còn thiếu rất nhiều linh thạch để mua chiến công...

Tuy Bạch Trạch Tiên Thành ra ba khiến năm thân, nhưng chuyện lén buôn bán chiến công là không thể tránh khỏi.

- Ồ? Ngươi muốn đổi một viên Trúc Cơ Đan à?

Phương Tịch cảm thấy hứng thú nhìn Đông Môn Anh.

- Chính là... Đào Linh Tiên Tử có uy danh hiển hách. Nếu ngươi đồng ý cho ta mượn ba nghìn chiến công, tại hạ bằng lòng sử dụng khế đất cửa hàng trao đổi!

Vẻ mặt Đông Môn Anh kiên định nói.

- Khế đất đổi chiến công?

Nguyễn Tinh Linh cũng có phần kinh ngạc.

Đây chính là lấy trứng gà mái bán lấy tiền, thực sự là được một mất mười.

Nhưng nàng nhanh chóng hiểu được.

Đan Khí Các ở khu nam ngoại thành, đúng lúc bị thú triều lần này ảnh hưởng, càng khiến lòng người thêm bàng hoàng, giá trị giảm mạnh.

Đồng thời, Đông Môn Anh có tâm tư kiêu hùng, bản thân muốn Trúc Cơ cũng không phải không thể hi sinh tương lai của toàn tộc để thu lấy lợi ích.

- Ba nghìn chiến đông, thực sự quá nhiều...

Nguyễn Tinh Linh thật ra đã động lòng, bắt đầu trả giá.

- Vậy hai ngàn năm trăm thì sao?

Đông Môn Anh do dự một lúc, lại có thể thật sự nhượng bộ.

Phương Tịch thấy vậy, trong mắt lóe sáng:

- Ba nghìn thì ba nghìn chiến công, nhưng đạo hữu phải thề nói cho chúng ta biết tình hình thực tế, bằng không khi Trúc Cơ sẽ bị tâm ma quấy nhiễu, tuyệt đối khó thành công!

- Cái gì?

Đông Môn Anh bị dọa cho giật mình:

- Vì sao tại hạ phải phát ra lời thề tâm ma chứ? Tình hình thực tế gì chứ?

Nguyễn Tinh Linh nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi ớn lạnh.

- Phản ứng của ngươi đã có thể nói rõ rất nhiều điều. Có lẽ đến ngày mai, chiến công, khế đất gì đó đều thành một đống giấy vụn...

Phương Tịch lại trở nên bình chân như vại:

- Bây giờ, ngươi nói hết những gì ngươi biết cho chúng ta hay, chúng ta thuận lợi giao dịch, chẳng phải tiện cho cả hai sao? Chúng ta có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài!

So với hai người bọn họ từ bên ngoài đến Trúc Cơ, Đông Môn gia này đã ăn sâu bén rễ ở Bạch Trạch Tiên Thành, không chừng tin tức của hắn càng linh hoạt hơn, có con đường khác có thể thu được tin tức quan trọng của cao tầng.

Sau một lát, ở Đào Hoa Các.

- Phương huynh... Ngươi cảm thấy lời người kia nói có đáng tin không?

Vẻ mặt Nguyễn Tinh Linh lo lắng buồn phiền:

- Bạch Phong Chân Nhân tự nhiên thi triển ra bí thuật liều mạng, dẫn đến nguyên khí tổn thương nặng nề? Thậm chí, thậm chí…

Bình Luận (0)
Comment