- Khương lão quỷ...
Lão tổ Tống gia nhìn thấy chết thảm gia chủ Tống gia, vẻ mặt trở nên cực kỳ bình tĩnh:
- Ngươi vẫn luôn tính kế lão phu, bắt đầu từ khi Tư Đồ gia diệt môn... Không, còn sớm hơn nữa...
- Thật ra ta rất bội phục sự kiên trì của tiểu hữu... Trong mấy chục năm nay, nếu tiểu hữu bước ra khỏi Vọng Nguyệt Sơn Thành một bước, đã sớm thành một người chết!
Khương lão tổ thản nhiên trả lời:
- Chỉ là ngươi có tâm tính như vậy, ta thật sự không giữ được ngươi... Vẫn mong ngươi đi đi!
- Được!
Vẻ mặt lão tổ Tống gia hung ác, tay phải vỗ mạnh một cái vào đan điền, ở trên người hắn dâng lên một khí tức khủng khiếp. Thậm chí ngay cả Khương lão tổ cũng cảm nhận được chút uy hiếp:
- Ma công?
- Dù sao ta bị kẹt ở bình cảnh Kết Đan nhiều năm, lúc trước đột phá Kết Đan không thành, nhưng dựa vào ma công thiêu đốt tinh nguyên, muốn hơn bán chân nguyên được cố định hóa cũng không thành vấn đề...
Lão tổ Tống gia liếc nhìn về vị trí linh thuyền của Trương Trúc Thịnh với vẻ đáng tiếc:
- Đáng tiếc... Chỉ có thể liều mạng kéo lão quỷ ngươi theo!
Hai tay hắn bấm quyết, phát ra pháp lực còn mạnh hơn Kết Đan, toàn thân hiện ra từng trận văn.
- Luyện trận vào thân?
Vẻ mặt Khương lão tổ trở nên nghiêm trọng, Chu Tước Hoàn hiện ra trong tay, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt...
...
Sau nửa canh giờ, một tia sáng rơi vào trên sàn linh thuyền, người đó chính là Khương lão tổ.
- Thái sư thúc...
Trong tay Trương Trúc Thịnh cầm theo thi thể Trúc Cơ cuối cùng của Tống gia ném lên trên sàn thuyền, quan tâm hỏi:
- Lão tổ thấy thế nào?
- Tiểu quỷ Tống gia này rất có năng lực, lúc sắp chết còn liều mạng... Suýt nữa đã mang lão phu đi cùng.
Khương lão tổ hoa ra một búng máu tươi nhỏ, lại hung hăng ném đầu của lão tổ Tống gia lên trên sàn thuyền:
- Lão tổ vốn cách đại nạn không xa, bây giờ liên tiếp trải qua hai trận đấu, sau khi trở về đại khái sẽ phải tọa hóa...
- Thái sư thúc...
Chưởng môn Huyền Thiên Tông và Trương lão tổ nhất thời chảy nước mắt rơi như mưa...
...
Bạch Trạch Tiên Thành, trong trận pháp bốn mùa đều giống như mùa xuân.
Gió nhẹ thổi qua, không khí vô cùng mát mẻ.
Phương Tịch nằm dưới cây hoa đào, lúc này thoải mái vươn vai một cái, cảm giác nước mắt cũng sắp trào ra qua khóe mắt.
- Đúng là một lần ngủ ngon...
Trong lúc hắn ngáp và quyết định ngủ tiếp, Nguyễn Tinh Linh đã đi đến, trên gương mặt đầy vẻ chấn động:
- Phương huynh... Việt Quốc xảy ra biến cố lớn, Tống gia không ngờ bị hủy diệt rồi!
- Cái gì? Không ngờ bọn chúng đột nhiên bị hủy diệt?
Phương Tịch xoay người đứng lên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
- Tinh Linh nói cẩn thận xem...
- ... Ta chỉ vừa biết được, mấy ngày trước Huyền Thiên Tông tuyên bố Tống gia cấu kết với ma tu, phản bội thượng tông, đã bị thảo phạt chém giết. Lão tổ Tống gia mất mạng, bốn đại Trúc Cơ đều chết, Trúc Cơ khách khanh còn lại không chết trận thì đầu hàng... Chỉ có một thiếu chủ Tống gia Tống Thanh còn đang chạy trốn, đã bị treo thưởng phát lệnh truy nã...
Nguyễn Tinh Linh vẫn còn chấn động:
- Bảy thế gia lớn Việt Quốc đã biến thành sáu. Không... thế gia Đồ gia, Ngôn gia đều do Tống gia bồi dưỡng lên, không chừng sau này bọn họ cũng sẽ bị giết chết. Thế lực gia tộc tu tiên sẽ bị đả kích trầm trọng.
- Nhớ năm đó, Tống gia uy phong tới mức nào? Quả nhiên mắt thấy hắn trên lầu cao, mắt thấy hắn nhìn khách trong bữa tiệc, cuối cùng nhìn thấy lầu cao của hắn sụp đổ...
Trong lòng Phương Tịch thì thầm nói tiếp:
“Tốt... Huyền Thiên Tông cuối cùng đã ra tay, thời gian không hổ danh là ma thuật sư vĩ đại nhất, luôn cho mỗi người có kết cục tương ứng.”
Vị Khương lão tổ kia vốn cách đại nạn không xa, chắc hẳn sau khi chinh phạt Tống gia xong sẽ phải tọa hóa.
Đến lúc đó, Việt Quốc tất nhiên sẽ nghênh đón cục diện hoàn toàn mới!
- Kể từ đó, chẳng phải Vạn Đảo Hồ sẽ thành vô chủ?
Phương Tịch nhìn về phía Nguyễn Tinh Linh:
- Tinh Linh có muốn nắm bắt lấy cơ nghiệp này?
Nguyễn Tinh Linh vẫn chưa phản bác, hình như khá động tâm.
Dù sao, chỗ đó là quê hương của nàng.
Chỉ là trước đó, nơi đó bị ma tu chiếm giữ, chờ đến khi Tống gia san phẳng Vạn Đảo Hồ, lại bị Ngôn gia do Tống gia bồi dưỡng chiếm lấy. Có thể nói cửa trước có sói, cửa sau có hổ.
Đến lúc này, Tống gia rơi đài, Huyền Thiên Tông thay thế, trấn áp, đây lại là thời cơ cực tốt!
- Cái này... Tinh Linh cũng có dự định này, còn muốn hỏi thăm Đan nhi...
Nguyễn Tinh Linh lập tức lấy ra một Truyền Âm Phù, gọi Nguyễn Đan tới.
Bất luận ở nơi đâu, ba vị tu sĩ Trúc Cơ đều là một lực lượng mạnh mẽ.
Cũng chỉ có Bạch Trạch Tiên Thành nhiều Trúc Cơ, nếu ở Việt Quốc, bọn họ hoàn toàn chính là hình thức ban đầu của thế lực Trúc Cơ.
Ba người ngồi ở dưới cây hoa đào, bên cạnh có Kim Linh rót rượu, Vi Nhất Tịch thu xếp điểm tâm.
Nguyễn Tinh Linh lại nói ra dự định của mình và nhìn về phía Nguyễn Đan:
- Đan nhi, ngươi nghĩ thế nào?