- Đan nhi tất nhiên ủng hộ sư phụ thu hồi gia nghiệp, tiện thể quân lâm cả Vạn Đảo Hồ.
Nguyễn Đan không hề do dự trả lời.
- Đi chứ, chúng ta đương nhiên phải đi rồi! Đại thúc... Chúng ta cùng đánh về đi!
Vi Nhất Tịch ở bên cạnh nghe được, ánh mắt sáng ngời.
Nàng vẫn quyến luyến không quên được linh địa nhà mình.
Ngược lại, Kim Linh không biết phải làm sao.
- Nếu thế... cứ quyết định như vậy đi.
Phương Tịch liếc nhìn Kim Linh, thở dài nói.
Trên thực tế, tu sĩ Trúc Cơ đi Đào Hoa Đảo, linh mạch không đủ dùng.
Cũng may trong Vạn Đảo Hồ có mấy cái linh mạch cấp hai.
Nguyễn Tinh Linh lấy ra một tờ bản đồ Vạn Đảo Hồ, phía trên có đánh dấu các đảo lớn.
Đương nhiên, chủ yếu là những đảo nắm giữ linh mạch. Nếu trên đảo nhỏ không có linh cơ, vậy trừ khi là địa vực rộng lớn, bằng không sẽ không đặc biệt đánh dấu.
- Trong Vạn Đảo Hồ có bốn hòn đảo có đầy đủ linh mạch cấp hai. Theo thứ tự là Long Ngư Đảo, Linh Không Đảo, Phong Diệp Đảo, Kim Quy Đảo...
- Trong này, Long Ngư Đảo và Phong Diệp Đảo đều có linh mạch cấp hai thượng phẩm... Kim Quy Đảo có một linh mạch cấp hai trung phẩm. Trên Linh Không Đảo có linh mạch khoảng cấp hai hạ phẩm... Về phần trên các đảo nhỏ còn lại có thể cũng có linh mạch cấp hai, nhưng Tinh Linh không biết...
Nguyễn Tinh Linh phân tích.
Lấy Vạn Đảo Hồ cung cấp nuôi dưỡng mấy tu sĩ Trúc Cơ vẫn thừa sức.
Trong hòn đảo này, Long Ngư Đảo là trụ sở của Long Ngư Chung gia trước đây. Linh Không Đảo đã từng thuộc về Liên minh ba mươi sáu đảo, về sau mở ra làm Phường thị.
Sau đó Phong Diệp Đảo giống như Phong Diệp, đã từng là đạo tràng của Diệp Tán Nhân.
Kim Quy Đảo lại thuộc về Thái Thúc gia.
Được rồi... Bây giờ những hòn đảo đáo đều là địa bàn của Ngôn gia!
- Lão tổ Ngôn gia Ngôn Vô Tuất vốn xuất thân từ một gia tộc Luyện Khí nhỏ, luôn dựa vào Tống gia để sinh tồn. Về sau, Ngôn Vô Tuất phấn đấu mấy đời, tu luyện tới Luyện Khí viên mãn, may mắn thu được một món linh vật Trúc Cơ, do đó mới Trúc Cơ thành công. Sau đó, hắn vẫn luôn kẹt ở Trúc Cơ sơ kỳ... Một lòng phát triển gia tộc.
Nguyễn Đan cũng nói tới thông tin về lão tổ Ngôn gia:
- Bây giờ Vạn Đảo Hồ quay về với Ngôn gia, nhưng cũng chỉ có một vị Trúc Cơ sơ kỳ...
Phương Tịch nhìn chỗ đây, được rồi, bên phía bọn họ có ba vị Trúc Cơ sơ kỳ.
- Ngôn gia không đáng phải lo, mấu chốt là thái độ của Huyền Thiên Tông Việt Quốc!
Nguyễn Tinh Linh nói:
- Trong khoảng thời gian này, ta giết chết yêu thú ở trên tường thành cũng quen biết mấy vị Trúc Cơ Huyền Thiên Tông tới cứu viện, so với để Ngôn gia tiếp tục trấn giữ Vạn Đảo Hồ, Huyền Thiên Tông chắc chắn hy vọng đổi người mới. Hơn nữa, chúng ta càng đáng lôi kéo hơn Ngôn Vô Tuất...
- Như vậy xem ra cũng không tệ.
Phương Tịch cười nói:
- Có thể trở về xem thử. Ta cũng nhớ cảnh sắc ở Vạn Đảo Hồ...
Chờ đến khi mấy nàng rời đi, Kim Linh ở lại, trên gương mặt đầy lo lắng bất an.
Phương Tịch nhìn nàng, cũng có phần xúc động:
- Kim Linh, ngươi theo ta đã bao lâu rồi?
- Gần ba mươi năm...
Tuy dùng Cố Nhan Đan, nhưng Kim Linh cũng cảm giác được thanh xuân của mình không còn, không hiểu sao lại thấy thương cảm.
- Ngươi có bằng lòng đi với ta tới Vạn Đảo Hồ không? Ta ở Đào Hoa Đảo vừa vặn có mảnh linh địa, có thể nuôi ngươi dưỡng già...
Phương Tịch vẫn rất hào phóng với người vẫn luôn đi theo mình, còn chịu thương chịu khó như vậy.
- Mà thôi... công tử, Kim Linh thích Bạch Trạch Tiên Thành, không muốn rời đi.
Kim Linh nghiêm túc suy xét một lúc, bất chợt trả lời.
Nàng đã già, cách sắc suy không xa, còn chưa có con cháu, cho dù nàng đi tới Vạn Đảo Hồ thì có thể làm gì?
Vạn Đảo Hồ là quê hương của mấy người Nguyễn Tinh Linh, chứ không phải của nàng.
- Ôi... thôi, đến lúc đó, ta sẽ thuê tiếp động phủ này thêm mười năm...
Phương Tịch thở dài và ném qua một túi trữ vật:
- Mấy thứ này đều cho ngươi...
- Công tử...
Kim Linh nhận lấy túi trữ vật, viền mắt lập tức lại đỏ hoe.
Phương Tịch lại khoát tay và đi thẳng vào phòng bế quan.
Trong túi trữ vật hắn để lại cho Kim Linh có tài nguyên là đan dược, pháp khí, linh vật đáng giá một nghìn viên linh thạch.
Về phần một viên Trúc Cơ Đan chất lượng kém kia?
Nữ tử này đã sớm qua đại nạn sáu mươi, cũng không tu hành tới Luyện Khí viên mãn, cho nàng Trúc Cơ Đan cũng vô dụng, trái lại dễ gây ra họa.
Phương Tịch cũng cảm thấy bất đắc dĩ về điều này.
Chẳng qua, dù sao chỉ là một thoáng phong cảnh trong đời mà thôi, hắn sẽ không thể vì vậy mà dừng bước.
“Bây giờ Tống gia đã bị tiêu diệt, ma tu cũng rút đi... thật ra cũng đúng lúc.”
“Vừa khéo, ta cũng sắp đột phá trung kỳ... không nên lởn vởn trước mặt Kết Đan Chân Nhân thì thỏa đáng hơn...”
Bài học của La Công trước đó đã khiến Phương Tịch hiểu rất rõ, trong tiên thành chưa chắc đã tuyệt đối an toàn.