Phương Tịch đi ra khỏi phòng luyện công. Có thị nữ nhìn thấy, lập tức hành lễ và chạy đi thông báo với Hạ Hầu Oánh.
- Chúc mừng đảo chủ xuất quan!
Bây giờ tu vi của Hạ Hầu Oánh cũng đột phá Luyện Khí trung kỳ. Nàng bớt ngượng ngùng, cười dài bước tới trước thi lễ.
- Ừ, trong khoảng thời gian bản công tử bế quan, trong đảo có xảy ra chuyện gì không?
Phương Tịch được Hạ Hầu Oánh hầu hạ tahy pháp bào, thuận miệng hỏi.
- Không có...
Hạ Hầu Oánh nhìn Phương Tịch hoàn toàn không già đi, gương mặt vẫn đẹp trai giống như công tử trẻ tuổi, gương mặt không khỏi ửng hồng:
- Thật ra tộc huynh của nô tỳ đã thành công trồng ra Long Lân Tinh Mễ cấp hai, đang muốn báo tin vui với đảo chủ...
- Ồ? Đây là chuyện tốt đấy.
Phương Tịch cười ha ha:
- Bản công tử sẽ thưởng cho ngươi...
...
Sau khi vui đùa một lát, Phương Tịch lại thay pháp bào và đi tới Linh Dược Cốc.
- Bái kiến đảo chủ!
Hạ Hầu Tôn vội vàng dẫn theo mấy lão nông đến chào.
- Miễn, dẫn ta đi tới linh điền cấp hai xem thử...
Phương Tịch phất ống tay áo và đi tới khu linh điền cấp hai, chỉ thấy một mảnh ruộng lúa đầy sức sống.
Mỗi hạt Long Lân Tinh Mễ giống như răng rồng, lớn bằng nắm tay, từng hạt trắng như ngọc, trên đó có đường vân giống như vảy rồng.
Tuy còn chưa chín hẳn nhưng đã có một mùi thơm tỏa ra khắp nơi.
- Khởi bẩm đảo chủ, Long Lân Tinh Mễ này quả nhiên cần nước lịnh tôn ở tưới mới có khả năng trưởng thành...
Trên gương mặt Hạ Hầu Tôn đầy vẻ vui mừng báo lại. Hắn đã trở thành một vị linh thực phu xuất sắc.
- Không tệ, tiếp tục cố gắng!
Phương Tịch lại kiểm tra tình hình dược liệu trồng trong Linh Dược Viên, cổ vũ Hạ Hầu Tôn vài câu, lúc này mới quay về Trường Thanh Các.
Phương Tịch chắp tay sau lưng, đứng ở phía trước cửa sổ nơi cao nhất của Trường Thanh Các, nhìn cảnh sắc bãi nuôi cá và Linh Dược Cốc ở phía xa, trong lòng thầm suy nghĩ:
“Bây giờ tu vi của mình tiến nhanh, mấy năm qua cũng thỉnh thoảng ra ngoài dịch dung mua nguyên liệu, bây giờ chỉ thiếu Thiên Tằm Tơ năm trăm năm là có thể chế luyện lại Hám Địa Đại Trận, sau đó có thể tìm kiếm Ma Vực của Yêu Ma Thụ.”
Yêu Ma Thụ kia không phải mọc rễ dưới đất, sau đó không đi.
Căn cứ theo các Võ Thần ở lại trấn giữ báo cáo, một năm trước cây này đã rời khỏi Tam Xuyên Thành không còn sức sống, lại chiếm một thành thị người phàm, biến chỗ đó thành luyện ngục.
Điều này làm Phương Tịch cảm giác cấp bách. Yêu Ma Thụ này rõ ràng đang trưởng thành, bất luận tốc độ cắn nuốt hay các khả năng khác đều đang tăng lên!
“Bây giờ mình thăm dò nghe ngóng về Thiên Tằm Tơ năm trăm năm... U chỉ biết ở trong Phường thị gần U Nguyệt Môn có bán.”
Việt Quốc không tính là Huyền Thiên Tông, trước có bảy thế gia năm tông môn lớn có uy danh hiển hách.
U Nguyệt Môn chính là một trong năm tông môn lớn, chỉ nhận nữ tử, nổi tiếng về việc nuôi dưỡng các loại linh tằm.
Đến bây giờ, Tống gia bị hủy diệt, thế lực gia tộc Trúc Cơ lớn suy yếu, ngược lại năm tông môn lớn lần lượt mở rộng địa bàn, ăn sạch nước luộc lộ ra sau khi Tống gia ngã xuống.
Trong lúc Phương Tịch đang trầm ngâm suy nghĩ, một độn quang màu hồng phấn bay từ bên ngoài Long Ngư Đảo tới, tốc độ độn địa rất nhanh, chính là tu sĩ Trúc Cơ!
Thần thức của Phương Tịch đảo qua, mỉm cười và chủ động mở ra trận pháp.
Độn quang đi thẳng tới đỉnh của Trường Thanh Các, hiện ra một nữ tu xinh đẹp. Người này chính là Nguyễn Tinh Linh!
- Nguyễn tiên tử đại giá quang lâm, quả thật hiếm thấy...
Phương Tịch mỉm cười nói:
- Có thể ngồi xuống uống một chén linh trà không?
Nguyễn Tinh Linh nhìn Phương Tịch, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Mấy năm không gặp, gương mặt Phương Tịch vẫn vậy. Thật ra điều này không có gì. Rất nhiều tu tiên giả đều có thể làm được.
Nhưng không người nào bắt chước được khí chất trên thân yên tĩnh đạm bạc, lại đầy sức sống này.
Nàng nghiêm mặt, trầm giọng nói:
- Phương đạo hữu, gần đây Vạn Đảo Hồ không bình yên, sợ rằng ngầm có sóng gió!
- Ngầm có sóng gió...
Phương Tịch trầm ngâm một lát, nói ra suy đoán của mình:
- Chẳng lẽ là thái thượng trưởng lão Ngôn gia Ngôn Vô Tuất lại có hành động gì khác?
Bây giờ, hơn nửa Vạn Đảo Hồ đều thần phục với dưới váy của Nguyễn Tinh Linh, cũng chỉ có Ngôn gia ở Linh Không Đảo còn có thể có chút hành động mờ ám.
Sau khi gia tộc này rời qua đó, mấy năm gần đây vừa nỗ lực khai khẩn linh điền, phát triển các loại nghề phụ, vừa thử mở lại Phường Thị Linh Không, thật ra có vẻ hoàn toàn yên ổn.
Nhưng Phương Tịch biết rất rõ, một tu sĩ sẽ không quên mối thù cướp đoạt cơ nghiệp như vậy.
Ngôn gia âm thầm có hành động mờ ám, thật sự là chuyện rất bình thường.
- Đúng vậy... ta điều tra ra được Ngôn Vô Tuất chuyển tới Linh Không Đảo vẫn lo sợ bất an, muốn đưa Trúc Cơ cứu viện từ bên ngoài vào...
Nguyễn Tinh Linh chậm rãi nói:
- Mấy năm nay, người này vẫn vấp phải trắc trở, mãi đến gần đây lại có tin tức…