- Ồ? Không ngờ có người bằng lòng cùng hắn làm việc xấu. Chẳng lẽ là nhân vật lợi hại Trúc Cơ trung kỳ thậm chí hậu kỳ?
Phương Tịch có vẻ ngẫm nghĩ và đưa ra suy đoán.
Dám khiêu chiến liên minh ba Trúc Cơ bọn họ này, chứng tỏ thực lực của đối thủ rõ ràng cũng phải tương đương.
- Lại nói tiếp, người này còn có quan hệ sau xa với Long Ngư Đảo... Ngươi có từng nghe nói tới Chung Thiên Quận chưa?
Nguyễn Tinh Linh nói.
Phương Tịch nhớ lại, từ sau khi luyện thành năng lực thần thức, hắn dễ dàng kiểm tra ra một đoạn ngắn trong ký ức:
- Là Trúc Cơ Chung gia chạy thoát khi Long Ngư Chung gia kia bị phá à? Sao người này còn chưa chết vậy?
Đó chính là đối tượng Diệp Tán Nhân Trúc Cơ trung kỳ đích thân đuổi bắt khi đó!
“Họ Diệp này còn không biết xấu hổ nói mình tu luyện ma công, năng lực bày thực sự quá kém. Sao có vậy cũng không thể giết người diệt khẩu được?”
Trong lòng Phương Tịch phỉ nhổ.
Bây giờ hắn chiếm Long Ngư Đảo, tất nhiên phải đề phòng dư nghiệt của Chung gia trở về.
- Ngôn gia không ngờ liên lạc với dư nghiệt của Chung gia, thật thú vị...
Phương Tịch chỉ thoáng chấn động, sau đó lập tức bình tĩnh trở lại.
- Ban đầu, ta vốn phái Đan nhi truy tìm hắn để điều tra chuyện này, kết quả nàng một đi không trở lại, bây giờ đã qua một năm vẫn không hề có tin tức...
Trên mặt Nguyễn Tinh Linh hiện ra vẻ lo lắng buồn phiền hiếm thấy.
- Thậm chí ngay cả Nguyễn Đan cũng mất tích...
Đây là một vị tu sĩ Trúc Cơ, cho dù gặp phải Ngôn Vô Tuất, đánh không nổi cũng có thể chạy thoát.
Vẻ mặt Phương Tịch trở nên trịnh trọng:
- Nếu vậy, vừa lúc đang tính chuẩn bị ra ngoài mua nguyên liệu, có thể tiện thể xem thử...
- Cảm ơn...
Nguyễn Tinh Linh nhìn Phương Tịch ngập ngừng muốn nói, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài...
...
Mấy ngày sau, Phương Tịch để Thanh Giác Ngư Long ở lại giữ nhà, bản thân khiêm tốn che giấu độn quang, bay ra Long Ngư Đảo.
Cho dù là Hạ Hầu Oánh cũng cho rằng Phương Tịch chỉ bế quan lâu, không biết hắn đã rời khỏi Trường Thanh Các.
“Ngôn gia ở Vạn Đảo Hồ, dư nghiệt Chung gia, Nguyễn Đan mất tích...”
“Những chuyện này đều là chuyện nhỏ, chỉ có mau chóng mua Thiên Tằm Tơ năm trăm năm, chế luyện Hám Địa Đại Trận, thăm dò Ma Vực của Yêu Ma Thụ mới thật sự là chuyện lớn liên quan tới việc Kết Đan của ta!”
Dù sao Ngôn gia và Chung Thiên Quận liên thủ đánh lên Long Ngư Đảo đều không cần Phương Tịch ra tay. Đại Thanh phối hợp với Ất Mộc Thần Lôi Trận pháp lại có thể giải quyết.
Đồng thời, Ngôn gia làm chuyện kia rất bí ẩn, ngay cả Nguyễn Tinh Linh cũng không điều tra ra được manh mối gì. Phương Tịch chỉ có thể trơ mắt nhìn.
...
U Nguyệt Phường thị, Phường thị này ở gần U Nguyệt Môn. Ở đây có một nữ tu sĩ Trúc Cơ của U Nguyệt Môn trấn giữ, vẫn luôn thái bình.
Ngày này, Phương Tịch hóa thành một nam tử vạm vỡ mặc áo bào tím, lưng hùm vai gấu, mặt để râu quai nón, tướng mạo uy mãnh bước vào Phường thị.
Không ngờ nam tử vạm vỡ này có tu vi Luyện Khí viên mãn, chính là cao thủ hiếm thấy trong các tán tu.
“Phong cảnh U Nguyệt Phường thị này không giống mấy chỗ khác... chủ yếu kinh doanh linh bào, các loại lá cờ pháp khí... Quả nhiên là dựa núi ăn núi dựa vào nước ăn nước...”
Phương Tịch sải bước tới cửa hàng lớn nhất trong Phường thị.
“Có người nói U Nguyệt Môn có ba nữ Trúc Cơ, một vị trong đó thậm chí đạt đến cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ... Đồng thời bọn họ cách Vạn Đảo Hồ không xa, là một hàng xóm sau này cần phải chú ý.”
Hắn quan sát nữ tiếp khách, giọng nói hào phóng:
- Mỗ gia muốn chế luyện pháp khí, cần Thiên Tằm Tơ từ năm trăm năm trở lên, không biết chỗ các ngươi có không?
Nữ tiếp khách thoạt nhìn mới hơn hai mươi tuổi, nhưng trương mặt tràn ngập vẻ phong tình, thiếu nữ ngây ngô tuyệt đối không thể bằng được.
Vừa nghe Phương Tịch hỏi vậy, gương mặt đầy ý cười càng thêm quyến rũ:
- Đại gia tới thật đúng lúc. Trong môn vừa vặn có một số Thiên Tằm Tơ đủ năm. Chỉ là Thiên Tằm Tơ năm trăm năm không rẻ đâu...
- Bớt nói nhảm đi!
Phương Tịch ném một túi trữ vật qua. Nữ tiếp khách này nhìn lướt qua, lập tức tươi cười càng ngọt hơn:
- Mong đại gia vui lòng chờ một lát, thiếp đây đi lấy hàng!
- Đi nhanh về nhanh!
Trên gương mặt Phương Tịch có vẻ mất kiên nhẫn. Hắn quan sát các vật khác được bán ở trong cửa hàng.
Đúng lúc này, hắn cảm nhận được một thần thức bí ẩn lén lén lút lút đảo qua mình.
“Hả? Trúc Cơ sơ kỳ?”
“Chẳng lẽ U Nguyệt Môn muốn giết người đoạt bảo à?”
Thần thức của hắn có thể tương đương với Trúc Cơ hậu kỳ, hắn lại tu luyện Liễm Tức Thuật và rất nhiều bí pháp khác. Chỉ là thần thức của một Trúc Cơ sơ kỳ căn bản không có cách nào phát hiện ra sự ngụy trang của hắn, chỉ có thể xem hắn thành tu sĩ Luyện Khí viên mãn bình thường.
Phương Tịch bỗng nhiên cảm giác được trước khi thần thức kia rút lại, còn lén lút để lại một dấu ấn thần thức bí mật trên vạt áo của mình, có thể dùng để theo dõi trong khoảng cách ngắn!