Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 444 - Chương 444 - Gặp Lại Phỉ Tu 2

Chương 444 - Gặp lại phỉ tu 2
Chương 444 - Gặp lại phỉ tu 2

“Thoạt nhìn, giống như thủ đoạn của một phỉ tu...”

Hắn vẫn thản nhiên giao dịch với nữ tiếp khách. Cứ lấy được Thiên Tằm Tơ năm trăm năm quan trọng nhất vào trong tay đã.

Sau đó, hắn đi dạo trong Phường thị một lát, lúc này mới rời khỏi U Nguyệt Phường thị. Hắn lấy ra một món pháp khí thượng phẩm, bay với tốc độ của tu sĩ Luyện Khí viên mãn bình thường.

“Bám theo rồi!”

Sau khi bay một hơi mấy chục dặm, Phương Tịch lập tức phát hiện ra có một bóng dáng với ý xấu đang bám theo cách mình hơn trăm trượng.

Thần thức của hắn đảo qua, thậm chí nhìn thấu được sự ngụy trang người này, nhìn thấy gương mặt thật của hắn!

- Không ngờ là người này? Xem ra không phải U Nguyệt Môn muốn pháo hỏng uy tín nhà mình...

Trong lòng Phương Tịch thầm nghĩ và bình tĩnh chờ đợi.

Thần thức của hắn quá mạnh mẽ, sau khi đảo qua người phía sau, đối phương không hề hay biết. Khi nhìn thấy hắn dừng pháp khí lại, đối phương lập tức cười lạnh, sóng pháp lực mạnh mẽ quét ngang qua. Không ngờ là một tu sĩ Trúc Cơ!

Người này khống chế độn quang đi tới cách Phương Tịch mười trượng, cười lạnh:

- Tiểu bối giao túi trữ vật và pháp khí ra, lão phu có thể tha cho ngươi một mạng!

Tuy người này che mặt nhưng giọng nói già nua, thi triển một thanh linh khí phi đao kèm lông trắng, đôi mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

- Hóa Hạc đạo hữu, đã lâu không gặp!

Phương Tịch thở dài và giải trừ sự ngụy trang, tu vi cũng tăng lên đến Trúc Cơ sơ kỳ.

- Cái gì? Không ngờ là ngươi?

Hóa Hạc lão đạo kéo khăn che mặt, hiện ra gương mặt tiên phong đạo cốt. Hắn nhìn Phương Tịch với ánh mắt kinh ngạc không hiểu:

- Đào Linh Tiên Tử đâu?

Độn quang dưới chân hắn liên tục chớp hiện, hình như chuẩn bị một khi thấy tình hình không ổn sẽ lập tức bỏ chạy.

Hóa Hạc lão đạo đã sớm trốn khỏi Bạch Trạch Tiên Thành, không biết biểu hiện của Phương Tịch trong lúc có thú triều. Ở trong ấn tượng của hắn, Phương Tịch chẳng qua là một Trúc Cơ bình thường đấu pháp kém, nhưng quá may mắn, còn có một vị bằng hữu tốt là Trúc Cơ sơ kỳ!

Một khi Nguyễn Tinh Linh cũng tới, trong lúc hai đánh một, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ!

- Nguyễn Tinh Linh tất nhiên không ở đây... Ta còn có một nghi vấn, vì sao trước đây ngươi nhớ ta mãi không quên, hai lần ba lượt dùng mồi nhử ta ra khỏi thành?

Phương Tịch lấy ra Ngũ Hành Thuẫn Giáp, đột nhiên hỏi.

- Hì hì... Lão đạo sẽ nói cho ngươi biết... Đi tìm chết đi!

Hóa Hạc lão đạo dường như muốn nói chuyện, bỗng nhiên vẻ mặt dữ tợn, bấm pháp quyết đánh ra.

Sau lưng Phương Tịch hiện ra ba lông chim đen như mực, kèm theo kình khí sắc bén lao nhanh về phía chỗ hiểm.

Vèo vèo!

Lông vũ đen như mực phá không, phát ra tiếng rít chói tai!

Hóa Hạc lão đạo thấy vậy, trên nét mặt già nua hiện ra một nụ cười đắc ý.

Hắc Vũ Toản chính là bí thuật kèm theo trong công pháp hắn tu luyện, lúc phát động sẽ lặng lẽ, am hiểu khoan phá các loại linh tráo hộ thân, mỗi lần hắn giết người cướp của, gặp phải cao thủ đều sẽ cố thu hút sự chú ý của đối phương ở phía trước, lại phát động Hắc Vũ Toản tập kích, gần như lần nào cũng thuận lợi!

Trong chớp mắt tiếp theo, hai Hắc Vũ Toản bị tấm lá chắn ánh sáng năm màu ngăn cản, một Hắc Vũ Toản khác đã đột phá tấm lá chắn ánh sáng năm màu, tiến tới sau lưng Phương Tịch, va chạm vào một tầng chân cương màu đỏ, phát ra tiếng kim loại va chạm.

- Không ngờ ngươi là thể tu?

Hóa Hạc lão đạo trợn trừng mắt. Hắn chỉ thấy Phương Tịch không quan tâm tới đòn công kích phía sau, tay phải điểm một điểm.

Một đường kiếm quang màu xanh xé gió tới nhanh như chớp, giống như sấm sét đánh xuống!

Phụt!

Linh khí Phi Vũ Đao trong tay hắn vừa tiếp xúc với ánh sáng màu xanh, đã bị một đường kiếm quang chém bay, trên lưỡi đao hiện ra một lỗ thủng.

- Linh khí của ta...

Hóa Hạc lão đạo không kịp đau lòng vì linh khí của mình, đã thấy trên ánh kiếm thuần thanh hiện lên chút màu vàng, giống như một con giao long chạy nhanh với khí thế không giảm, chém lên trên lá chắn bảo vệ của mình.

Vù!

Tấm lá chắn hình tròn màu trắng trước mặt hắn bị chém ra một vết kiếm, không ngờ tổn thương đến bản thể linh khí phòng ngự!

- Là linh khí trung phẩm, thậm chí linh khí thượng phẩm?

- Sao hắn có thể phát động pháp lực mạnh như vậy?

Trong lòng Hóa Hạc lão điên cuồng suy nghĩ. Nhưng hắn thấy được Thanh Hòa Kiếm chỉ bay qua nửa vòng tròn lại quay lại, một kiếm có khí thế như thiên quân chém lên trên tấm lá chắn, khiến linh khí nhà mình không chịu nổi gánh nặng phát ra tiếng rên rỉ, hắn chỉ có thể vừa về trốn về phía sau và nhanh chóng thần thức truyền âm:

- Phương đạo hữu tha mạng... Lão đạo bằng lòng khai ra... Lão đạo là thế lực bên ngoài được Tống gia bí mật thu phục, vẫn luôn làm việc cho Tống gia. Chuyện năm đó là do Tống Thanh ra lệnh cho lão đạo làm...

- Thì ra là thế...

Ánh mắt Phương Tịch thoáng động, Thanh Hòa Kiếm lại hung hăng bổ xuống, chém nát linh khí của Hóa Hạc lão đạo, thậm chí dư âm của kiếm khí chém xuống, cho dù lão đạo này cố né tránh vẫn bị chém mất một cánh tay.

Bình Luận (0)
Comment