Tuy Phương Tịch luôn hành sự cẩn thận, nhưng vào thời điểm quan trọng, hắn không thiếu can đảm mạo hiểm!
“Cho dù người này có điều che giấu, tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ trung kỳ... Qua mấy chục năm ngắn ngủi, linh căn thượng phẩm khó có thể tu luyện tới Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí cho dù gặp phải hậu kỳ, ta thi triển bí thuật và phù bảo, chưa chắc đã không thể giết chết được...”
Lúc này cẩn thận so sánh một lúc, Phương Tịch vẫn quyết định... Ra tay!
Tuy hắn còn có thể thông qua Huyền Thiên Tông mượn đao giết người lần nữa, nhưng phần chiến lợi phẩm phong phú kia sẽ vô duyên với hắn.
Đây chính là tích lũy của thế gia lớn nhất Việt Quốc trong mấy trăm năm đấy!
...
Tằng gia ở Hồng Phong Lâm.
Đây là một gia tộc Luyện Khí nhỏ, không mấy danh tiếng ở Việt Quốc. Nó nằm ở phía đông nam Việt Quốc, gần với ranh giới Mộc Quốc.
Khắp Phong Lâm Sơn đều là lá đỏ, từng tầng nhuộm đỏ, cảnh sắc rất đẹp.
Trong sơn cốc có một gia tộc Luyện Khí nhỏ. Gia chủ là một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ vẫn dẫn dắt tộc nhân gian khổ cầu sống.
Ngày này, Phương Tịch đội đấu lạp, thoạt nhìn chỉ có tu vi Luyện Khí trung kỳ đi tới gần Phong Lâm Sơn.
“Dựa theo ký ức của Hóa Hạc lão đạo, Tằng gia ở Phong Lâm Sơn này cũng là một quân cờ ngầm của Tống gia... Tống Thanh ẩn trốn ở nơi này, không trốn tới Mộc Quốc, chẳng lẽ hắn còn có chỗ dựa nào sao?”
Phương Tịch thầm nghĩ. Chờ đến khi bầu trời tối đen, hắn phát động Liễm Tức Thuật, đi tới gần tộc địa của Tằng gia.
Lấy thành tựu Trận Pháp Sư của hắn, muốn âm thầm lẻn vào trong trận pháp cấp một hoàn toàn không tốn sức.
Chỉ là chờ đến khi hắn còn muốn đi sâu vào trong, lại đột nhiên cảm giác được một sự nguy hiểm.
“Trong Tằng gia che giấu trận pháp cấp hai?”
Mắt Phương Tịch lập tức sáng lên. Hắn không cố hóa giải mà lặng lẽ lùi ra ngoài, để lại một khôi lôi gỗ ở bên ngoài Tằng gia, chuyên theo dõi những người ra vào Tằng gia.
Làm trường thọ người, hắn rất kiên trì.
Hắn ở đây chờ Tống Thanh mấy năm tới hơn chục năm cũng không sao.
...
Phương Tịch không cần chờ đợi quá lâu.
Mấy ngày sau, một luồng ánh sáng bay ra khỏi Tằng gia, ; ao về phía Mộc Quốc phương hướng.
Khí tức của độn quang ban đầu thấp, ánh sáng ảm đạm... Nhưng chờ đến sau khi rời khỏi Tằng gia, tốc độ lập tức tăng vọt!
Ở trong độn quang, sắc mặt Tống Thanh vô cùng thâm trầm.
- Gia tộc... không ngờ đã chết... Thanh Mộc Tông không ngờ không muốn phát binh!
Hắn vẫn trốn ở Việt Quốc, ngoại trừ thu thập thế lực ngầm của Tống gia, còn muốn khuyên Thanh Mộc Tông đánh Việt Quốc, gây ra đại chiến tu tiên giới của hai nước để báo thù cho Tống gia!
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, Huyền Thiên Tông khống chế Việt Quốc càng thêm vững chắc, Thanh Mộc Tông hoàn toàn không định ra tay.
Đến mấy ngày trước, Mệnh bài của Hóa Hạc đạo nhân để lại trên tay hắn cũng hiện ra một vết nứt.
Điều này làm Tống Thanh cảm giác Việt Quốc vô cùng nguy hiểm. Hắn hoàn toàn từ bỏ kế hoạch báo thù, chuẩn bị trốn thật xa sang Mộc Quốc.
Trước đây, khi sắp xếp quân cờ ngầm Tằng gia này, chính là nhìn trúng nó nằm ở ranh giới giữa hai nước, cách Mộc Quốc không xa, thuận tiện chạy thoát thân.
Trong nháy mắt, Tống Thanh đã bay xa mấy chục dặm, chỉ cần xuyên qua một Phường thị nằm ở trong Vạn Thú Sơn Mạch, hắn lại có thể tiến vào Mộc Quốc!
- Quả nhiên... Thần thức mạnh mẽ, đấu pháp tương đối tiện lợi.
Phương Tịch bám theo sau lưng Tống Thanh, thần thức vẫn theo dõi người này mà người này không hề phát giác ra.
Bởi vậy có thể thấy được thần thức của người này tuyệt đối yếu hơn Trúc Cơ hậu kỳ!
Chỉ có điều, tuy thần thức và khí tức pháp lực đều là người kia, nhưng Tống Thanh lúc này lại có dáng vẻ trung niên, thậm chí tóc đã sớm bạc, vẻ mặt tiều tụy.
Phương Tịch cảm thấy điều này là rất bình thường, có tu sĩ không quan tâm tới vẻ bề ngoài, đồng thời gia tộc bị diệt môn, tâm thần bị đả kích, tiều tụy già yếu là chuyện rất bình thường.
- Sư tử vồ thỏ, cũng muốn dồn hết sức lực...
Tâm thần Phương Tịch đã quyết, bỗng nhiên tăng tốc, hoàn toàn từ bỏ che giấu hiện thân:
- Hừ!
Trong tiếng hừ lạnh vang lên, Nguyên Ma Thứ nhanh chóng phát động.
Một cái gai nhỏ màu tối lặng lẽ xẹt qua vòng bảo hộ linh lực của Tống Thanh, chui vào thức hải của hắn.
bí thuật thần thức vốn không để ý tới lá chắn bảo vệ linh lực và pháp khí phòng ngự bình thường, rất khó đối phó.
Nhưng trong phút chốc, Tống Thanh chỉ rên lên một tiếng, cũng không hề có dấu hiệu trúng chiêu. Ngược lại, hai mắt hắn sáng như điện, liếc nhìn xung quanh. Một vòng tay màu tím trên cổ tay trái của hắn phóng to, kích thước gần bằng một tòa nhà hoàn toàn bảo vệ hắn ở giữa.
Xoẹt!
Gần như trong chớp mắt tiếp theo, Thanh Hòa Kiếm giống như một tia sét màu xanh đâm mạnh vào phía trên Tử Uẩn Trạc, phát ra tiếng chấn động vang trời.
- Ơ? Ngươi không ngờ có thể chống đỡ được thần thức công kích... Thần thức của ngươi rõ ràng không mạnh bằng ta, bằng không sẽ không thể phát hiện ra ta muộn như vậy... Xem ra ngươi có pháp khí hoặc phù lục đặc biệt nào đó bảo vệ thần thức?