Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 453 - Chương 453 - Xin Giúp Đỡ 2

Chương 453 - Xin giúp đỡ 2
Chương 453 - Xin giúp đỡ 2

“Ngôn gia ta gian khổ lập nghiệp, có Trúc Cơ Đan mới lạ đấy! Cho dù có, cũng sớm bị Chung Thiên Quận kia cướp rồi!”

Nghĩ đến vị Trúc Cơ Chung gia kia, trái tim Ngôn Hồng Tụ giống như rơi vào trong hầm băng.

Ai có thể tưởng tượng được khách quý do lão tổ long trọng mời vào trong gia tộc sẽ trở mặt giết người?

Đồng thời, Long Ngư Chung gia và Ngôn gia trước kia không oán ngày nay không thù, quả thật không thể hiểu nổi. Lẽ nào, hắn làm vậy thật sự chỉ vì cướp tài nguyên?

Sau khi gia tộc Trúc Cơ suy sụp, tu sĩ Trúc Cơ sẽ lưu lạc tới mức làm phỉ tu sao?

Khi lần đầu tiên nhìn thấy thi thể của thái gia gia, trong lòng Ngôn Hồng Tụ suy sụp.

Nhưng thực tế tàn khốc không cho phép nàng suy sụp quá lâu.

Bởi vì không lâu sau đó, đám phỉ tu kia lại giống như châu chấu xông tới cửa!

Nước mắt Ngôn Hồng Tụ đã chảy khô, bây giờ chỉ có thể chảy máu!

- Giết!

- Gia quyến người nhà của chúng ta đều ở phía sau, giết chết đám phỉ tu này!

Rất nhiều ánh sáng pháp khí lập lòe ở giữa không trung, vô số bóng người đan xen.

Có tu sĩ ngã xuống, biến thành từng thi thể, cũng có tu sĩ cướp được đủ nhiều tài hàng, lập tức rời đi.

- Người nào xâm phạm Ngôn gia ta, đi tìm chết đi!

Trong tiếng hét vang, Ngôn Hồng Tụ nhìn thấy Thập tam thúc của nhà mình nổi giận gầm lên một tiếng.

Hắn vốn hào hoa phong nhã, chỉ thích cầm kỳ thư họa, toàn thân tự nhiên xuất hiện giọt máu, dữ tợn giống như Tu La. Hắn sử dụng bí thuật nâng cao thực lực, đồng quy vu tận cùng hai vị cao thủ Luyện Khí hậu kỳ kia.

- Giết, giết đám tặc kia!

Còn có, Tam bá là trưởng lão gia tộc bình thường luôn nghiêm mặt, bây giờ lại lấy ra một phù lục cấp hai, hóa thành một kim đao bốc cháy, bay vút qua cổ của từng phỉ tu.

- A... Lão đại chết rồi...

- Giết chết hắn, báo thù cho lão đại!

Đám phỉ tu còn lại hô nhau xông lên, mấy món pháp khí xuyên qua cơ thể của Tam bá.

...

Chờ đến khi ánh nắng chiếu xuống, bầu trời dần sáng lên.

Trên người Ngôn Hồng Tụ đã bị máu nhuộm đỏ, trong tay cầm một pháp khí lưới đánh cá đầy gai nhọn, trong ô lưới đầy thịt nát và vết máu.

- Cuối cùng... Lui rồi.

Giọng nàng khô khốc và nhìn xung quanh.

Ngôn gia còn lại chưa tới mười tu sĩ. Bọn họ lùi lại, trấn giữ ở trong mật đạo cuối cùng của Ngôn gia. Ở trong mật đạo là mười mấy đứa trẻ đang run rẩy... Những đứa trẻ này đều là đứa trẻ có linh căn của Ngôn gia, cũng là hi vọng sau này!

- Hu hu... Chết, đều chết hết rồi!

Một người thanh niên nhìn đại trạch Ngôn gia biến thành luyện ngục, bỗng nhiên khóc không thành tiếng:

- Bát thúc, Thập tam thúc, còn có Phúc đường đệ, Vấn Kiếm đường đệ... Linh muội muội... tất cả đều chết hết rồi...

Ngôn Hồng Tụ lau vết máu trên mặt. Nàng đã không khóc được từ lâu, trên mặt hiện ra vẻ ngoan độc:

- Tất cả những điều này đều là lỗi của Chung Thiên Quận. Bắt đầu từ hôm nay, Ngôn gia ta và Long Ngư Chung gia không đội trời chung!

- Đúng vậy, chúng ta phải đi tới thượng tông tố giác!

Các tu sĩ bên cạnh đầy căm phẫn, mắt đỏ ngầu.

- Nhưng... nhưng chúng ta nên làm gì?

Một thiếu niên thoạt nhìn chỉ có khoảng mười bốn mười lăm tuổi, trên gương mặt đầy lo sợ bất an:

- Không có lão tổ tông, chúng ta làm sao có thể chiếm được Linh Không Đảo này? Những phỉ tu kia chỉ muốn của nổi... Nhưng qua hôm nay, không biết sẽ có bao nhiêu thế lực sẽ để mắt tới Linh Không Đảo của Ngôn gia ta... muốn tàn sát Ngôn thị chúng ta để chiếm được linh mạch cấp hai này!

- Sớm biết vậy, còn không bằng ở lại Tiểu Hàn Sơn...

Có tộc nhân đầy chán nản, thậm chí trong lòng tro tàn, giống như cái xác biết đi vậy thì thào.

- Gia tộc đã bán linh mạch ở Tiểu Hàn Sơn từ lâu... Chúng ta có muốn cũng không thể quay về được nữa.

Ngôn Hồng Tụ quay cái đầu đã cứng đờ:

- Chúng ta không thể từ bỏ Linh Không Đảo, nếu chúng ta từ bỏ Linh Không Đảo, chúng ta sẽ thật sự không còn chỗ để đi nữa! Tất cả mọi người biến thành tán tu không nhà để về, chỉ riêng thuê linh địa lại tốn rất nhiều linh thạch, làm có có thể nâng cao tu vi, tìm kẻ địch báo thù?

- Thượng tông... Tộc ta thậm chí không còn cả một vị Trúc Cơ... Sợ rằng không lọt vào mắt của thượng tông.

Một lão già Ngôn gia có bối phận cao nhất ở đây đầy cay đắng nói:

- Vậy phải làm sao... Việc cấp bách là xin ba vị tiền bối Nguyễn đảo chủ kia giúp đỡ... Lão già ta đi tới Phong Diệp Đảo, Hồng Diễm đi Kim Quy Đảo, Hồng Tụ, ngươi đi Long Ngư Đảo, nhớ kỹ đi nhanh về nhanh!

- Long Ngư Đảo?

Ngôn Hồng Tụ không khỏi âm thầm cắn răng. Nàng nghĩ đến tu sĩ trẻ tuổi năm đó cưỡi Thanh Giác Ngư Long, ép thái gia gia phải từ bỏ cơ nghiệp.

Nàng vốn xem đối phương là kẻ địch, còn muốn ngày sau có thể trả lại nỗi nhục kia.

Không ngờ bây giờ mình lại phải đi gặp kẻ địch này giống như con chó vẫy đuôi mừng chủ.

- Yên tâm, Thất thúc phụ, ta nhất định sẽ mời đại nhân kia tới chủ trì công đạo.

Ngôn Hồng Tụ cắn răng đáp ứng.

Bình Luận (0)
Comment