- Ừ, hôm nay là thời khắc sinh tử tồn vong của Ngôn gia ta, các ngươi phải nhớ kỹ, vì gia tộc, không thể tiếc thân!
Thất thúc phụ với mái tóc trắng xoá tha thiết căn dặn, dáng vẻ già nua kia in sâu vào trong lòng Ngôn Hồng Tụ.
...
Ở Trường Thanh Các trên Long Ngư Đảo, Phương Tịch âm thầm trở lại động phủ, lập tức đi bế quan chế luyện cờ trận và trận bàn Hám Địa Đại Trận.
Lần này hắn ra ngoài có thu hoạch khá phong phú. Trong nhẫn trữ vật của Tống Thanh có không ít linh tài, thừa sức chế luyện hai ba bộ Hám Địa Đại Trận.
Không chỉ có vậy, hắn còn tìm được ở trong nhẫn trữ vật mấy khối khoáng thạch cấp ba quý giá. Chỉ cần có một vị Luyện Khí Sư cấp hai thượng phẩm là có thể có thể thử chế tạo ra linh khí bay với bảo văn Túng Địa Kim Quang làm chủ thể!
“Không đúng... Kế tiếp ta phải trồng cây, căn bản không chạy đi đâu được, ta cần linh khí bay cũng chẳng có tác dụng gì mấy...”
Phương Tịch ngắn nhìn cờ trận màu vàng đất vừa chế luyện trong tay, ngẫm nghĩ:
- Đồng thời trình độ luyện khí của ta thật sự quá tệ, còn không bằng Đan Nhã thường quan sát vẽ phù... Sau đó mượn cơ hội lần này bế quan lâu dài tu luyện, tìm hiểu truyền thừa phù đạo của Trần Bình, nâng cao trình độ phù đạo của mình lên tới cấp hai thượng phẩm...
Đan Nhã có thiên phú phù lục tốt hơn Phương Tịch nhiều. Hơn nữa, nàng không tiếc nguyên liệu, tốc độ tiến bộ nhanh chóng, khiến Phương Tịch cũng vô cùng hâm mộ.
Đúng lúc này, hắn lấy ra lệnh bài cấm chế Ất Mộc Thần Lôi Trận và thở dài, đi ra khỏi cửa phòng luyện khí.
Một Truyền Âm Phù giống như con ruồi không đầu đang không ngừng đâm loạn giữa không trung, bị Phương Tịch nắm trong tay.
- Quả nhiên là chuyện của Ngôn gia... Xem ra phải hoãn lại tiến trình chế luyện vậy.
Phương Tịch xúc động than một tiếng và xuất quan.
- Công tử...
Hạ Hầu Oánh đã tương đối quen thuộc với Phương Tịch, lập tức tiến lên:
- Linh Không Đảo gặp phải cảnh ngộ bị phỉ tu tập kích, lão tổ Ngôn gia mất mạng. Ngôn gia tử thương nặng nề nên phái Ngôn Hồng tới cầu kiến công tử, xin công tử chủ trì công đạo...
- Ừ, ta biết rồi. Ngươi dẫn người đến phòng tiếp khách.
Phương Tịch thản nhiên gật đầu, trong lòng lại có cảm giác khác thường.
“Nếu Diệp Tán Nhân không ra tay, vậy không chừng sau đó chính là ta ra tay... Đến lúc đó, nếu Ngôn Hồng Tụ lại tới cầu ta, cảm giác còn rất thú vị đấy...”
Cũng may, hắn là một người đứng đắn, rất nhanh đã thu liễm sở thích xấu xa, đi tới phòng tiếp khách.
- Bái kiến Phương tiền bối!
Ngôn Hồng Tụ đang do dự, khi nhìn thấy Phương Tịch tiến đến thì lập tức quỳ xuống làm lễ lớn, giọng điệu nức nở nói:
- Cầu xin tiền bối lấy lại công bằng cho thái gia gia nhà ta...
- Ôi... Tuy ta với Ngôn đạo hữu chỉ gặp qua một lần, nhưng đã xem hắn thành tri kỷ từ lâu. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý chuyện này.
Phương Tịch xúc động kêu lên một tiếng, tự tay nâng Ngôn Hồng Tụ dậy và dịu dàng trấn an.
Từ lúc Phương Tịch làm ruộng ở Đào Hoa Đảo, hắn đã từng nghe nói tới tên Linh Không Đảo này.
Chẳng qua Linh Không Đảo hôm nay thoạt nhìn rất thê thảm.
Không chỉ khu vực Phường thị ngổn ngang, vị trí đại trạch của Ngôn gia còn hóa thành đống đổ nát.
Cho dù là Phương Tịch nhìn thấy tình cảnh bi thảm này cũng không khỏi than thở.
Thậm chí ở trên hòn đảo vẫn có lác đác vài cuộc chém giết và đấu pháp, dường như vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
- Gào gào!
Phương Tịch khẽ giậm chân một cái, Thanh Giác Ngư Long dưới chân nổi giận gầm lên một tiếng, trấn áp toàn bộ đảo.
Hắn xoay người, hỏi Ngôn Hồng Tụ đang nơm nớp lo sợ gần như nằm ở chỗ này:
- Người của Ngôn gia ở đâu?
- Trước khi ta và Thất thúc phụ đi, chúng ta căn dặn bọn họ ẩn nấp... ở các nơi trên hòn đảo, nếu không gặp được tín hiệu thì không được ra ngoài...
Giọng nói của Ngôn Hồng Tụ cũng đang phát run.
Nàng không phải là chưa từng bay, nhưng dưới chân nàng là một con yêu thú cấp hai đấy!
Nó tùy tiện mở miệng lại có thể nuốt chửng nàng!
- Vẫn tính là thông minh...
Phương Tịch khen ngợi một câu.
Loại chuyện chiếm linh mạch như vậy phải chú ý tới danh chính ngôn thuận, không phải giết sạch người của Ngôn gia là được.
Thứ nhất, những thế lực kia đều phải xem thái độ của ba Trúc Cơ bọn họ, không lập tức ra tay.
Tán tu chỉ muốn cướp bóc của nổi, sẽ không đặc biệt giết người... Cũng không phải có mối thù sinh tử với Ngôn gia.
Chỉ cần không giấu bảo tàng trong nhà, linh điền nơi tập trung vật tư nhà kho đều tránh được giao phong, muốn sống không phải là vấn đề lớn.
Chờ đến sau khi Thanh Giác Ngư Long phát ra uy thế, những tu sĩ còn đang đấu pháp giống như chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức khống chế độn quang chạy trốn.
- Ha ha... Hai phe đều chạy trốn, xem ra đều không phải là người tốt nhỉ?
Phương Tịch bắn ra một pháp lực, kéo Ngôn Hồng Tụ lên.
Tiếp theo, Thanh Giác Ngư Long lại rít gào một tiếng, hóa thành một tia sáng xanh truy sát những phỉ tu đi.