Phương Tịch đứng ở trên một gò núi, đi theo phía sau hắn là đám Võ Thần Liễu Như Yên, Trương Mính Đính, Chu Đồng….
- Thiên địa nơi này của chúng ta đã có ma khủng khiếp như vậy... Sao Nhân tộc còn chưa bị tiêu diệt?
Hắn đưa ra một nghi ngờ của mình.
- Khởi bẩm môn chủ... Căn cứ theo truyền thuyết còn có sách sử ghi chép, thật sự có vài ma trưởng thành đến mức cực kỳ đáng sợ, gần như sắp diệt thế... Nhưng bất chợt lại lặng lẽ biến mất...
Chu Đồng trả lời.
- Ma trưởng thành tới trình độ nhất định sẽ tự động biến mất à?
Phương Tịch xoa cằm:
- Cảm giác càng lúc càng thú vị... Các ngươi suy nghĩ kỹ xem, các ngươi thật sự muốn đi cùng ta xông vào Ma Vực này à?
- Tất nhiên môn chủ đi đâu, tiểu nữ tử sẽ đi tới đó!
Liễu Như Yên cười nói.
- Chúng ta bằng lòng đi theo môn chủ, bất chấp gian nguy cũng không chối từ!
Chu Đồng và Trương Mính Đính cũng vội vàng biểu hiện lòng trung thành.
- Được!
Phương Tịch gật đầu và đi tới ngoài Ma Vực.
Ma Vực của Thủy Tổ Yêu Ma Thụ này đã có vài phần xu hướng của Cấm Đoạn Đại Trận cấp ba, tự thành thiên địa.
Bất luận muốn chạy ra ngoài hay tiến vào trong đều vô cùng phiền phức.
Thật may trải qua nghiên cứu trong khoảng thời gian gần đây, người của Võ Thần Môn đã tìm ra được cách ứng phó.
Phương Tịch và các Võ Thần đứng ở vị trí sát ngoài của Ma Vực, nhìn một đám heo trâu ngựa dê xung quanh, vẻ mặt đều có chút 囧...
- Đây là cách các ngươi nghĩ ra được à?
Toàn thân Liễu Như Yên được bao phủ một tầng cương khí ngăn cách với khí tức và ô uế bên ngoài. Nàng nhíu mày, suýt nữa đã muốn mở ra chân thân Võ Thần, san bằng nơi đây thành bình địa.
- Yêu Ma Thụ thích huyết thực tươi, chúng ta tập trung lại, cộng thêm rất nhiều súc vật tới gần nó, nó có khả năng sẽ chủ động mở rộng Ma Vực cắn nuốt chúng ta...
Chu Đồng trả lời với vẻ mặt không thay đổi, nhìn một mảng mông heo trắng bóng trước mặt.
- Không ngờ... Ta còn phải chủ động tiến vào Ma Vực của Yêu Ma Thụ...
Trong những người này, Trương Mính Đính nhất thời xúc động, lại len lén liếc nhìn Phương Tịch.
Phương Tịch ngược lại biểu thị ủng hộ điều này, Dù sao hắn không thể vì tiến vào Ma Vực mà dùng hết đòn sát thủ Hám Địa Đại Trận được.
Lúc này, hắn ngồi xếp bằng giữa không trung, lặng lẽ chờ đợi.
Nửa canh giờ...
Một canh giờ...
Mấy canh giờ sau, hắn mở hai mắt ra, cảm nhận được hình xăm Yêu Ma Thụ sau lưng đang run rẩy:
- Tới rồi!
- A! Mở ra Võ Thần!
Chu Đồng chợt quát, một thân thể Võ Thần loại nhỏ bị ép lại hết mức, giống như một bộ giáo bao phủ toàn thân hắn.
Tiếp theo, những con heo ngựa dê bò có vẻ bất an, lần lượt muốn chạy trốn.
Đáng tiếc... chúng đều bị trói lại tại chỗ, khó có thể di chuyển.
Mà cái bát lớn tối đen giống như bao phủ thiên địa lại bỗng nhiên bắt đầu mở rộng... sương mù dày đặc tối đen chỉ vừa phun ra nuốt vào, lại bao phủ đám người và rất nhiều súc vật vào trong...
...
- Tiến vào rồi.
Phương Tịch nhìn vòm trời u ám cùng với thành quách cách đó không xa, bấm pháp quyết:
- Lên!
Tử Uẩn Trạc phóng ra ánh sáng mạnh, tăng vọt tới kích thước cái bàn tròn, b ao phủ toàn thân hắn ở trong đó, mặt ngoài hiện ra từng phù văn cổ xưa huyền dị.
Vòng tay này chính là dị bảo, sau khi phát động nói, lực phòng ngự còn muốn vượt qua linh khí thượng phẩm.
Mặc dù Ngũ Hành Thuẫn Giáp kia là linh khí trung phẩm, lực phòng ngự chi là hạ phẩm, Phương Tịch đã sớm chán ghét mà vứt bỏ nó. Bây giờ vừa vặn dùng cái này thay thế.
Không chỉ có vậy, ở trên cổ tay Phương Tịch còn treo một miếng ngọc bội bị nứt.
Cái này vốn là ngọc bội của Tống Thanh, chắc hẳn là loại pháp khí phòng ngự thần thức hiếm thấy, kết quả bị Phương Tịch không khách khí mang ra sử dụng.
Các Võ Thần nhìn môn chủ, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Mọi người đều là Võ Thần, sao phong cách của môn chủ hoàn toàn khác với bọn họ?
Chẳng qua, loại cảm giác thần bí này cũng là nguồn gốc khiến Phương Tịch duy trì được quyền uy, hắn sẽ không chủ động giải thích với đám người Liễu Như Yên.
- Nhớ kỹ nhiệm vụ của các ngươi chủ yếu là giết chết mộc nhân, thu được cây giống... Mỗi cây giống đều có cống hiến lớn!
Phương Tịch nhìn cây cổ thụ che trời này, hít sâu một hơi nói:
- Bắt đầu đi! Nhớ kỹ quan sát Ma Vực mở ra, bằng không sẽ lạc tới trong Ma Vực không có cách nào ra ngoài, bản môn chủ cũng sẽ không tới cứu các ngươi đâu...
Vèo vèo vèo!
Từng tên Võ Thần trực tiếp hóa ánh sáng bay ra, vẻ mặt lộ ra sự lạnh lùng và khát máu.
Bọn họ chỉ muốn thu được thật nhiều công trạng, sau đó đổi đại đan!
Dù sao, theo lý luận chân cương bão đan đưa ra, những Võ Thần này còn muốn tiến thêm một bước, sẽ cần phải có càng nhiều khí huyết mạnh hơn!
Chỉ dựa vào bản thân, bọn họ rất khó tích góp đủ.