Nhưng chẳng bao lâu, nàng đã biết mình đoán sai rồi.
Phương Tịch dẫn theo Ngôn Hồng Tụ đi tới sát ngoài Huyền Mộc Đại Trận, lại nhìn thấy một tu sĩ đang đứng trên linh thuyền bạch ngọc.
Vị Trúc Cơ này trông rất trẻ tuổi, chỉ có hai mươi, ba mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, trên đầu để tóc dài búi lại, sử dụng một thanh kiếm nhỏ Thúy Ngọc xuyên qua.
Hắn nhìn thấy Ngôn Hồng Tụ, lập tức mở miệng trước:
- Hồng Tụ tỷ!
- Là Trường Không à? Trường Không... Ngươi cuối cùng đã đột phá Trúc Cơ thành công... Hu hu...
Ngôn Hồng Tụ nhìn thấy Ngôn Trường Không, nước mắt lập tức rơi xuống như mưa.
- Chào Ngôn đạo hữu, chúc mừng Ngôn đạo hữu Trúc Cơ thành công, vẫn mời vào uống trà!
Phương Tịch lại tùy tiện lên tiếng chào.
- Ta đã nghe Thất thúc phụ nói về chuyện của gia tộc, còn phải cảm ơn Phương đảo chủ đã che chở trong khoảng thời gian này cùng với sự giúp đỡ trước đó...
Ngôn Trường Không tươi cười ôn hòa, từng hành động cử chỉ đều nho nhã lễ độ, có vài phần khí phách.
Dù sao hắn đi ra từ Huyền Thiên Tông, ánh mắt kiến thức không tệ, lúc trước cũng không dám mạo muội xông vào Huyền Mộc Đại Trận.
Chẳng qua lúc này Phương Tịch mời, hắn lại nghênh ngang tiến vào Long Ngư Đảo.
Dù sao sau khi Trúc Cơ, hắn đã tự động trở thành cao tầng trong Huyền Thiên Tông. Chỉ cần Phương Tịch không phải người điên, sẽ không mạo muội giết chết một vị Trúc Cơ của Huyền Thiên Tông ở đại bản doanh!
Ba người một đường đi tới Trường Thanh Các, Ngôn Hồng Tụ lại phân phó Hạ Hầu Oánh đi pha trà.
Thường ngày, địa vị của nàng và Hạ Hầu Oánh ngang hàng, thậm chí bởi vì là người tới sau nên ít nhiều vẫn bị chèn ép. Hôm nay, nàng cuối cùng đã mở mày mở mặt!
Hạ Hầu Oánh nhìn thấy Ngôn Hồng Tụ có một vị thân tộc Trúc Cơ thành công, tất nhiên không dám phản kháng, thật sự ngoan ngoãn đi pha trà.
- Ha ha, Ngôn đạo hữu phải cố gắng nếm thử Vân Long Trà này. Mùi vị trà này khá cao cấp, sản lượng trong Linh Dược Cốc có hạn, chỉ dùng để chiêu đãi khách quý.
Phương Tịch mời một chén linh trà. Ngôn Hồng Tụ tiếp khách, nhìn Ngôn Trường Không và công tử nhà mình chậm rãi nói chuyện.
Nghe hắn nói, nàng mới hiểu hơn được ba năm trước, gia chủ Ngôn gia dẫn theo các cao thủ trong gia tộc trăm cay nghìn đắng cuối cùng cũng đưa linh thạch và vật tư kiếm được tới Huyền Thiên Tông, giao cho Ngôn Trường Không, lại không ngừng nhận nhiệm vụ săn yêu thú, giết chết tà tu, để đổi lấy thiện công...
Trong quá trình này, tu sĩ Ngôn gia bị chết, chỉ còn lại có hai người là Ngôn lão thất và Ngôn Đông Thanh. Sau hai năm, bọn họ mới mới tính là miễn cưỡng góp đủ năm nghìn điểm thiện công cho Ngôn Trường Không.
Ngôn Trường Không không dám chậm trễ, lập tức trở về tông môn xin Trúc Cơ Đan.
Hắn cũng khá may mắn, một năm sau, đội ngũ hái thuốc trong bí cảnh của Huyền Thiên Tông thắng lợi trở về. Lần này, Luyện Đan Sư của tông môn cũng phát huy vược trình độ, chế luyện ra nhiều Trúc Cơ Đan hơn năm rồi, vừa vặn hắn xếp cuối cùng cũng đổi được Trúc Cơ Đan.
Người này lập tức bế quan dùng Trúc Cơ Đan, khổ luyện ba tháng lại đột phá Trúc Cơ!
- Trước khi tới đây... Ta đã đưa tộc trưởng và Đông Thanh về Linh Không Đảo...
Ngôn Trường Không cuối cùng nói.
- Tốt... Nếu liệt tổ liệt tông biết được ngươi thành công đột phá Trúc Cơ, tất nhiên sẽ hết sức cao hứng.
Ngôn Hồng Tụ lau khóe mắt, trong lời nói và hành động đều lộ rõ sự vui sướng, lại có phần thương tâm khổ sở.
Dù sao, vì Ngôn Trường Không có thể Trúc Cơ, Ngôn gia quả thật đã trả giá quá nhiều.
Nàng vừa muốn nói gì đó, lại phát hiện trên mặt Ngôn Trường Không có vẻ mất kiên nhẫn, trong lòng nàng không khỏi trống vắng, có dự cảm không tốt...
Tông môn thích tuyển nhận Tiên Miêu từ lúc còn nhỏ tuổi để bồi dưỡng, dĩ nhiên là vì làm thế, mức độ trung thành cao nhất, cũng dễ truyền thụ và tẩy não hằng ngày.
Ngôn Trường Không và một tộc nhân Ngôn gia khác được đưa tới tông môn lúc bốn, năm tuổi. Trải qua tháng ngày tích lũy, mưa dầm thấm đất, bọn họ chưa chắc đã có lòng trung thành gì đối với gia tộc.
Lần này, hắn trở về, chẳng qua là vì gia tộc đã ra sức giúp hắn Trúc Cơ, hắn cảm thấy mình nên báo đáp, sau đó chấm dứt trần duyên, có thể khiến đạo tâm yên ổn, tương lai dễ tu hành và đột phá hơn mà thôi.
Nhưng báo đáp ân tình của gia tộc là một chuyện, nếu vì chuyện này mà kết thù thành hận với đồng đạo Trúc Cơ, thậm chí ở lại Vạn Đảo Hồ trong thời gian dài để Ngôn gia mở rộng lãnh thổ, chậm lỡ bản thân tu hành và thu hoạch thiện công của môn phái lại là một chuyện khác.
- Ta nhớ khi còn bé, ta và Hồng Tụ tỷ có quan hệ tốt nhất. Hy vọng sau này đạo hữu có thể đối xử tốt với nàng hơn... Ôi, ta cũng biết Vân Long Trà này. Ta nhớ khi còn bé, ta vẫn rất thích tới Linh Dược Cốc chơi đùa...
Ngôn Trường Không vừa thưởng thức trà, vừa giống như lơ đãng nói:
- Bây giờ, trong tông môn có hơi bất mãn với Vạn Đảo Hồ... Sao trước đây Chung gia còn tiến cống Tiểu Thanh Long, bây giờ lại không có?