Tuy Phương Tịch dạy nàng phải tự lập tự mình cố gắng, nhưng đối phương là một vị tu sĩ Trúc Cơ!
Ngôn Hồng Tụ vẫn chỉ có thể quỳ.
Phương Tịch hỏi lại cẩn thận, biết vị tu sĩ Trúc Cơ kia tên là Lệ Lôi. Hắn kinh doanh ở Bạch Trạch Tiên Thành nhiều năm, thủ hạ có mười mấy tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ và viên mãn, tập hợp thành một thế lực lấy tên là Tam Phân Đường.
Ban đầu, khi người này vừa tới Vạn Đảo Hồ, hắn không dám ra tay về phía hòn đảo có tu sĩ Trúc Cơ trấn giữ, chỉ có thể nhặt trái hồng mềm bóp, Ngôn gia lại thành hòn đảo xui xẻo này.
“Chẳng lẽ... phong thủy của Linh Không Đảo thật sự không tốt, sao cứ xảy ra chuyện thế?”
Phương Tịch nghe xong chân tướng, không khỏi nhíu mày.
Đối với chuyện của Linh Không Đảo, Phương Tịch chỉ có thể bảo Ngôn Hồng Tụ không nên nóng vội. Sau đó, hắn viết mấy phong thơ lần lượt thông báo với Ngôn Trường Không và Nguyễn Tinh Linh, cùng với Lưu Tam Thất để hỏi thăm tình hình.
Dù sao đây là chuyện của Ngôn gia, đương nhiên phải do người của Ngôn gia tự mình đi lên chống đỡ!
Một tháng sau, Phương Tịch nhận được Nguyễn Tinh Linh hồi âm, muốn mời tu sĩ Trúc Cơ ở Vạn Đảo Hồ tập trung lại một lần.
Hắn trực tiếp truyền thư, nói rõ trừ khi quyết định địa điểm ở Long Ngư Đảo, bằng không hắn sẽ không đi, hoặc chỉ phái một đại biểu tới.
Nguyễn Tinh Linh lại trao đổi với hai người Lưu Tam Thất và Lệ Lôi, cuối cùng bốn vị tu sĩ Trúc Cơ tập trung ở Long Ngư Đảo.
...
Giữa không trung Trường Thanh Các, một con Thanh Giác Ngư Long dài mấy trượng đang quanh quẩn bên lầu các, xung quanh cơ thể cực lớn đầy mây mù, khiến lầu các này giống như cảnh tượng thần tiên.
- Linh thú này của Phương đạo hữu quả thật oai phong đẹp mắt!
Lệ Lôi cười ha ha nói.
Hắn là một vị tu sĩ trung niên trông uy mãnh, toàn thân mặc pháp bào màu tím, còn có hai vị Luyện Khí kỳ tùy tùng đứng phía sau.
Một người trong đó trông già nua, mái tóc bạc, ốm yếu, không ngờ lại là Ngôn lão thất!
Tuy Lệ Lôi thoạt nhìn có vẻ thanh thế lớn, trên thực tế là người Trúc Cơ muộn nhất trong mọi người, đến nay vẫn là thực lực Trúc Cơ sơ kỳ.
- Ta nuôi linh thú, về sau gặp cơ duyên xảo hợp tiến giai mà thôi...
Phương Tịch khoát tay, không để ý tới vẻ tham lam và muốn thử của Lệ Lôi, mở miệng nói:
- Hôm nay, Nguyễn tiên tử tập hợp chúng ta lại một chỗ, nhất định là có chuyện muốn chỉ giáo!
- Từ khi Bạch Trạch Tiên Thành rung chuyển tới nay, đã có không ít tu sĩ từ bên ngoài đến Vạn Đảo Hồ, chuyện giết người đoạt bảo liên tiếp xảy ra không ngừng, tuyệt đối không thể để cho tình hình này tiếp tục được!
Nguyễn Tinh Linh liếc nhìn Phương Tịch, nói vào chuyện chính:
- Hôm nay thiếp thân mời các vị tập trung ở đây, chuyện thứ nhất chính là phải đặt ra quy định cho bốn vị Trúc Cơ chúng ta!
- Điều này thì tất nhiên rồi!
Lệ Lôi cười ha ha:
- Bản thân ta ghét nhất chính là phỉ tu!
Hắn tùy tiện chỉ vào Ngôn lão thất bên cạnh:
- Tộc trưởng Ngôn gia, ngươi nói có đúng không?
- Khụ khụ... Đúng là vậy... Khụ khụ...
Ngôn lão thất hình như đã mất nửa cái mạng, lúc này ho khan mở miệng:
- Lệ tiền bối cứu Ngôn Hồng Diệp của nhà ta thoát khỏi tình cảnh nước lửa, lại thu làm thị thiếp, cũng coi như một nhà với Ngôn gia chúng ta. lão phu tự nguyện cho Lệ đạo hữu và thuộc hạ thuê, ở lại trên linh mạch cấp hai của Linh Không Đảo. Về phần Ngôn gia? Ở trên đảo còn có linh mạch cấp một, cũng đủ để tu hành... Khụ khụ...
Ngôn Hồng Diệp chính là yêu muội của Ngôn Hồng Tụ, trước đây vì tài nguyên đã bị gả cho Long Xà Đảo Chủ làm tiểu thiếp.
- Chà... Không biết Long Xà Đảo Chủ thế nào?
Mặc dù Phương Tịch biết Lệ Lôi không dám hủy diệt Ngôn gia mà áp dụng thủ đoạn vòng vo, chắc hẳn ngại thể diện của Ngôn Trường Không ở Huyền Thiên Tông, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu.
- Hừ... Mỗ gia bình sinh hận nhất là kẻ thải bổ, ta đã tiện tay giết chết rồi!
Lệ Lôi hừ lạnh một tiếng, hiên ngang lẫm liệt trả lời.
- Ngôn lão thất... Thật sự là vậy sao?
Phương Tịch nhìn về phía tộc trưởng Ngôn gia. Trước đây, người này bị bệnh nặng một trận, bây giờ xem ra thật sự không còn sống được bao lâu.
- Khụ khụ... đúng vậy!
Ngôn lão thất nuốt răng gãy và máu vào, cắn răng trả lời.
Ở trong lòng của hắn lại đầy bi thương.
Linh Không Đảo lưu lạc đến mức này, thật ra hắn đã thông qua con đường bí mật xin Ngôn Trường Không ở Huyền Thiên Tông giúp đỡ từ lâu.
Ngôn Trường Không không ngờ không tới!
Tâm tính người này lương bạc tới mức này!
Điều này làm Ngôn lão thất chẳng còn tâm tư nào nữa, quả thật thân giống như cây khô, tâm giống như tro tàn...
- Vậy chuyện này lại cứ quyết định như vậy đi...
Nguyễn Tinh Linh lắc đầu. Người tự giúp mình mới có người khác trợ giúp. Tình cảnh Ngôn gia bây giờ như vậy, nàng cũng không muốn nhiều lời gì nữa: