Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 499 - Chương 499 - Hội Nghị Liên Minh2

Chương 499 - Hội nghị liên minh2
Chương 499 - Hội nghị liên minh2

- Nếu các vị đồng đạo đều có đạo tràng của mình, thường ngày tu luyện chỗ dựa vào, như vậy cũng rất tốt...

Đúng lúc này, ánh mắt Lệ Lôi lóe lên và nói:

- Tu sĩ Trúc Cơ chúng ta tất nhiên phải nhận trách nhiệm giữ gìn sự bình yên của Vạn Đảo Hồ. Ta thấy chúng ta có thể tuần tra định kỳ... Đồng thời, bốn người chúng ta có thể ký kết đồng minh cùng công cùng thủ, giao hẹn sau này cùng trông coi lẫn nhau, các ngươi thấy thế nào?

Trong ba đại tu sĩ còn lại, Lưu Tam Thất là Trúc Cơ trung kỳ, Nguyễn Tinh Linh có uy danh hiển hách trong thú triều. Cho dù là Phương Tịch cũng có sự tích giết chết yêu thú cấp hai trung phẩm được lưu truyền. Hắn thật sự không dám cùng đắc tội bọn họ, còn muốn lôi kéo bọn họ thành liên minh, để đối phó với người tới sau!

“Tình hình... không ngờ lại tệ tới mức như vậy sao?”

Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều có phần kinh ngạc.

Lệ Lôi đề nghị như vậy rõ ràng là phán đoán tương lai còn có nhiều tu sĩ Trúc Cơ tới Vạn Đảo Hồ tránh nạn!

Thậm chí, có lẽ là đội phỉ tu có đầy đủ năng lực chiến đấu với Trúc Cơ!

- Cái này...

Phương Tịch lắc đầu từ chối:

- Bản thân ta chỉ muốn canh gác một mẫu ba phần đất Long Ngư Đảo này. Tuần tra hồ vực cùng với đồng minh cùng công cùng thủ gì đó thì không cần...

Bây giờ, hắn căn bản không có cách nào ra khỏi đảo. Mà hắn ở trên hòn đảo lại không sợ phần lớn nguy hiểm, ký kết đồng minh này không phải tự tìm khó chịu cho mình sao?

Lẽ nào đồng minh khác gặp phải nguy hiểm, còn muốn mình đi cứu viện?

Bởi vậy chính là một chuyện nực cười.

Vẻ mặt Lệ Lôi thoáng thay đổi:

- Lưu huynh, Nguyễn tiên tử... Hai vị cảm thấy thế nào?

- Cái gọi là hiệp ước liên minh không có ràng buộc thực tế, thật sự hoàn toàn không nhất thiết...

Nguyễn Tinh Linh liếc nhìn Phương Tịch, thản nhiên nói:

- Chuyện sau này sẽ xét về dấu vết không luận tâm... Chỉ là vẫn mong các vị cố gắng đừng để ảnh hướng đến tu sĩ cấp thấp ở Vạn Đảo Hồ...

...

Đến cuối buổi gặp mặt, bọn họ dĩ nhiên rời đi trong bầu không khí không vui.

Nguyễn Tinh Linh cố tình ở lại, nàng nhìn Phương Tịch, trên mặt cười như không cười nói:

- Bây giờ Bạch Trạch Tiên Thành rung chuyển. Đan Khí Các cũng sắp hạ giá. Như vậy xem ra, trước đây chúng ta bán nó đi thật sự là quyết định sáng suốt. Điều này đủ để thấy đạo hữu rất có thiên phú về phương diện này...

Phương Tịch không muốn rời khỏi Long Ngư Đảo, Nguyễn Tinh Linh thông minh lại có bí thuật Kết Đan ở trong tay, nàng có thể đoán được điều gì đó.

Nhưng nàng không nói gì, trong lòng chỉ nghi ngờ về phán đoán của mình.

Dù sao, cho dù Phương Tịch tìm được linh căn cấp ba, nhưng linh mạch trên Long Ngư Đảo chỉ là cấp hai, căn bản không có cách nào tu hành Trường Sinh Thuật.

Cho dù có các loại thủ đoạn Tụ Linh Trận nhưng tiêu hao quá lớn, được một mất mười, tán tu càng không gánh nổi khoản lớn linh thạch đầu tư vào hàng năm.

- Đây là chuyện đương nhiên rồi. Chẳng qua điều này cũng liên quan tới thân phận của chúng ta. Chúng ta làm Trúc Cơ, có chút tài phú không cần biết lời hay lỗ, đều có thể lý trí chờ đợi, kéo dài thời gian, tìm được cơ hội tốt nhất bán ra. Nếu như thọ nguyên của Luyện Khí bị giới hạn, có lẽ cũng chỉ có thể vì chuyện cái trước mắt, ngu xuẩn giống như Đông Môn Anh...

Phương Tịch không quan tâm Nguyễn Tinh Linh có đoán được hay không, dù sao bây giờ căn cơ của hắn đã thành, con hổ không ra khỏi hang động lại không sợ gì cả. Hắn mỉm cười trả lời:

- Dù sao chẳng qua là chút tài phú ngoài thân, ban đầu kiếm lời hay lỗ đều không quan trọng... Ngược lại, bây giờ tiên thành rung chuyển, tán tu tản ra khắp nơi. Không ít phỉ tu sẽ nhân cơ hội hoạt động. Trong đó chưa chắc đã không có nhân vật hung ác. Nếu như ngươi gặp phải, có thể tới Long Ngư Đảo tạm tránh...

- Cảm ơn!

Nguyễn Tinh Linh nghiêm túc thi lễ.

Mặc dù nàng và Phương Tịch có duyên không phận, nhưng vẫn là bằng hữu cực tốt.

Trong đời người, chuyện như vậy cũng là một chuyện may mắn.

...

- Lưu huynh...

Hai độn quang một trước một sau lập tức bay ra khỏi Long Ngư Đảo.

Lệ Lôi khống chế một con thoi gỗ màu tím đuổi kịp Lưu Tam Thất:

- Lưu huynh đi thật nhanh... Ha ha, năm đó, mấy huynh đệ Tam Phân Đường ta bị Độc Lạc Mãng gây thương tích ở Vạn Thú Sơn Mạch, nhờ có Lưu huynh diệu thủ hồi xuân, bằng không hồn phi phách tán từ lâu... Ta còn chưa cảm ơn Lưu huynh đàng hoàng. Nào, chúng ta cùng tới Linh Không Đảo, cố gắng uống vài chén!

Hắn và Lưu Tam Thất đều là người từ ngoài đến, kém hơn Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh, tất nhiên có thể là đồng minh.

- Lệ đạo hữu...

Lưu Tam Thất lại thở dài một tiếng, lắc đầu:

- Ta còn có việc không đi Linh Không Đảo được... Chúng ta đều là tán tu Trúc Cơ ở tiên thành, có chuyện gì đều có thể cố gắng nói, cũng chưa chắc phải trở mặt...

Sau khi nói xong, hắn không đợi Lệ Lôi trả lời đã hóa thành một luồng ánh sáng xanh bay rời đi, rõ ràng không muốn dính dáng tới vũng nước đục này.

Bình Luận (0)
Comment