Trong bãi nuôi cá, Thanh Giác Ngư Long vẫn luôn rất hoạt bát lại to ra mệt mỏi, nằm ở dưới đáy hồ.
Phương Tịch đi tới bên hồ nước, chỉ thấy đến một ngôi mộ nằm trên bãi cỏ lau.
Ở xung quanh ngôi mộ đó còn có mấy người đánh cá, tất cả đều là tu vi Luyện Khí sơ trung kỳ cẩn thận hầu hạ.
Một người đánh cá trung niên Luyện Khí tầng sáu trong đó khom lưng nói:
- Khởi bẩm đảo chủ... Chung lão cả đời không có con cái, bây giờ tọa hóa rời đi, cũng không để lại di vật gì...
- Không thể nào...
Phương Tịch lắc đầu, hắn đối xử với người làm công cho mình không tệ, hàng năm đều ban thưởng linh thạch, thỉnh thoảng còn cho phép cầm ít linh ngư linh mễ về. Sao người này có thể không có di sản được?
Chẳng lẽ... bị những người này tham ô?
Hắn nghĩ tới đây, sắc mặt lại có vài phần nguy hiểm.
Người đánh cá trung niên giật mình, vội vàng quỳ xuống đất:
- Đảo chủ, thư của Chung lão ở đây, ngài vừa xem sẽ biết...
- Ồ?
Phương Tịch nhận lấy một xấp thư, mấy phong thư đầu còn là giấy đã ố vàng, kèm theo dấu vết năm tháng xa xăm.
Hắn rất mẫn cảm với điều này, biết không phải là ngụy tạo.
Hắn rút một lá thư ra xem, lập tức có phần kinh ngạc:
- Lão Chung này... lại còn giúp đỡ Triển Đồ?
Hắn nhìn thư của Chung lão, phát hiện ra người này còn có thể thư từ qua lại với Triển Đồ, thỉnh thoảng lại sai người đưa ít linh vật tới Huyền Thiên Tông cho Triển Đồ tu luyện.
“Trước đây, mình chỉ phái người này đưa Triển Đồ vào Huyền Thiên Tông, không ngờ hai người còn trở nên thân thiết như vậy...”
“Thậm chí, có khả năng Chung Kỳ gửi gắm đại đạo của bản thân lên người Triển Đồ...”
Phương Tịch không hiểu được hành vi này, nhưng không cản trở hắn biểu thị kính nể:
- Quả nhiên là tuổi già chí chưa già, dốc hết tâm huyết đấy...
- Người đâu!
Hắn khẽ hồ một tiếng, người đánh cá trung niên lập tức nói:
- Có tiểu nhân!
- Gửi thư cho Triển Đồ ở Huyền Thiên Tông, báo tang!
Phương Tịch thản nhiên phân phó một câu, lại nhìn về phía người đánh cá trung niên kia:
- Ngươi tên gì?
- Khởi bẩm đảo chủ đại nhân, tiểu nhân tên là Chung Lô, là nhóm đầu tiên Tiên Miêu sau khi đảo chủ đại nhân lên thống trị Long Ngư Đảo...
Chung Lô đáp lại.
- À à, ta có chút ấn tượng...
Phương Tịch trả lời ba phải. Chẳng qua mình tốt xấu gì cũng là người được lợi ích, hơn nữa thần thức của hắn đảo qua, phát hiện trong bãi nuôi cá chỉ có tu vi mấy người đánh cá này là cao nhất, hắn nhân tiện nói:
- Vậy ngươi lại tiếp nhận chức vụ của Chung Kỳ, làm quản sự của bãi nuôi cá...
- Cảm ơn đảo chủ, tiểu nhân nhất định sẽ tận tâm tận lực làm tốt mọi chuyện.
Trên mặt Chung Lô lộ vẻ vui mừng.
Có thể làm quản sự của bãi nuôi cá đã là theo đuổi cao nhất của nam Tiên Miêu ở trên Long Ngư Đảo. Dù sao bọn họ không phải nữ tử xinh đẹp, không có cách nào tiến vào Trường Thanh Các.
Đồng thời, vị đảo chủ đại nhân này đều trả thù lao rất hậu đãi đối với các quản sự. Chỉ nhìn Chung Kỳ sống béo mập thế nào, thậm chí còn có thể ủng hộ một vị đệ tử tông môn Luyện Khí tu luyện là có thể biết được đôi chút.
“Hừ... Ta mới không giúp đỡ người ngoài, muốn chọn cũng nhất định phải chọn Tiên Miêu Chung gia ta.”
Chung Lô thầm nghĩ. Tuy hắn chỉ là một người nuôi cá, nhưng ở trong phàm tục vẫn có mười mấy thê tử, sinh ra không ít con cái. Hắn đang mong đợi trong đó có thể có người có linh căn tốt.
Tu sĩ của ba nhà Thái Thúc đều bình thường!
Một tháng sau, ở Trường Thanh Các, Phương Tịch cầm một phong ngọc giản, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Đây là thư tới từ Nguyễn Tinh Linh.
Nửa tháng trước, nữ tử này bị một vị tán tu Trúc Cơ Sùng Như Hổ khiêu chiến.
Vị tán tu Sùng Như Hổ này tiến vào cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ từ lâu. Hắn coi trọng Phong Diệp Đảo, chẳng qua vẫn bị Nguyễn Tinh Linh đánh bại.
Đám tu sĩ Vạn Đảo Hồ thế mới biết, hóa ra Nguyễn Tinh Linh đã âm thầm đột phá cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ, luyện thành mấy môn bí thuật trong Huyền Âm Công, thực lực tăng mạnh.
Đồng thời, Lưu Tam Thất cũng xuất hiện trong trận chiến này, không ngờ là tới giúp đỡ Nguyễn Tinh Linh, xem ra không tệ.
- Long gia còn chưa tới, đã có rất nhiều chuyện xảy ra...
Phương Tịch xoa cằm:
- Sao ta cảm giác, nếu không phải tin tức ta đột phá Trúc Cơ trung kỳ truyền ra... không chừng Sùng Như Hổ sẽ tới khiêu chiến ta? Nguyễn Tinh Linh chắn thương cho ta sao?
Căn cứ theo trong thư Nguyễn Tinh Linh miêu tả, Sùng Như Hổ này tu luyện đồng thời cả pháp và thể, luyện thể thuật có thể tương đương với cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ tầng tư, có thể hóa thân thành yêu hổ, dường như là truyền thừa của một mạch Vạn Thú Thân, tu vi luyện khí còn đạt đến Trúc Cơ trung kỳ, rất khó có thể đối phó.
“Thật đáng tiếc cho phân bón dồi dào huyết khí này...”
Phương Tịch hơi tiếc nuối.
- Công tử...
Lúc này, Ngôn Hồng Tụ đang cầm đĩa điểm tâm đi đến, giọng điệu mềm mại tới tận xương.