Khoảng cách hai bên đang không ngừng thu hẹp, chỉ có mười mấy mét!
Vào giây phút pháp khí phi đao sắp tới gần nàng!
Vèo!
Bóng người lóe lên, Chung Hồng Ngọc đã biến mất.
Tất cả pháp khí phi đao từ bốn phương tám hướng bắn tới đều đánh hụt.
Càng đáng sợ hơn, Lý sư huynh thấy trước mắt chợt hoa lên. Chỉ thấy Chung Hồng Ngọc không biết đã tiến vào trong linh quang phòng ngự từ bao giờ, còn nhìn hắn cười thản nhiên.
Hai người gần như mặt đối mặt, tấm lá chắn mặt quỷ có khả năng phòng ngự cực mạnh kia lại ở sau lưng Chung Hồng Ngọc!
... Thiểm Không Thuật!
Bóng dáng Chung Hồng Ngọc không ngừng chớp hiện, lướt qua Lý sư huynh rồi lao ra thật xa.
Ở sau lưng nàng, vẻ mặt Lý sư huynh kinh ngạc, từ chỗ cổ họng bỗng nhiên hiện ra một tia máu.
Từng tia máu bắn ra. Hắn còn muốn cố nói gì đó thì cái đầu đã rơi xuống.
Tất cả pháp khí phi đao và tấm lá chắn mặt quỷ mất đi pháp lực của chủ nhân ủng hộ, tất cả đều mất đi hào quang và hóa thành vật tầm thường, rơi xuống tầng lá khô dày.
- Ngươi... không ngờ ngươi lại giết chết Lý sư huynh. Ngươi có biết trưởng bối của Lý sư huynh là đại trưởng lão Linh Kiếm Môn có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ... Ngươi... Người chết chắc rồi!
Sư đệ áo lam nhìn thấy cảnh tượng này thì khiếp sợ đến mức vừa kêu lên kỳ quái, vừa hoảng hốt chạy trốn.
- Ta giết chết các ngươi, không phải sẽ không có người nào biết sao?
Chung Hồng Ngọc cười lạnh và giơ ba tờ Mộc Đao Phù trong tay lên!
Mộc nhận màu xanh liên tiếp chém ra phòng ngự Kim Cương Phù, giết chết đệ tử áo lam đang lộ vẻ tuyệt vọng.
Chung Hồng Ngọc thở hắt ra một hơi. Nàng ở bên ngoài hơn chục năm, từng đi tới Vạn Thú Sơn Mạch liều mạng, cũng từng bị bằng hữu phản bội, bị đuổi giết và giết người... Đến bây giờ, đạo tâm của nàng đã cứng rắn như sắt lạnh từ lâu. Nàng điều tức một lúc, lại thu chiến lợi phẩm, đốt cháy thi thể và nhanh chóng đi xa.
...
Phương Tịch đang bế quan tĩnh tọa ở trên Long Ngư Đảo chợt mở hai mắt ra:
- Không phải ta đã nói với các nàng, không có việc gì từ đừng quấy rầy ta sao?
Hắn đi ra khỏi phòng bế quan, chỉ thấy Ngôn Hồng Tụ và Hạ Hầu Oánh đang chờ ở bên ngoài. Sau khi nhìn thấy hắn xuất quan, trên mặt bọn họ đều lộ vẻ vui mừng, nhưng lại kèm theo chút lo lắng.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Phương Tịch không khỏi hỏi.
- Là Chung Hồng Ngọc. Nàng đã trở về... Chỉ là...
Sau khi Ngôn Hồng Tụ đột phá thất bại đến nay đã qua hơn chục năm. Thoạt nhìn nàng đã có dáng vẻ trung niên, hơi già nhưng vẫn còn quyến rũ. Lúc này, nàng khom lưng trả lời:
- Chỉ là hình như có chút ẩn tình khó nói, muốn gặp được đảo chủ mới chịu nói ra...
- Ồ? Vậy để ta đi gặp một lát!
Phương Tịch cảm thấy hứng thú.
Ở tầng cao nhất của Trường Thanh Các.
Chung Hồng Ngọc đang đờ người nhìn bố trí và bày biện quen thuộc thì chợt nghe được tiếng bước chân. Nàng vừa quay đầu lại, đã thấy một thiếu niên mặc áo bào xanh đi tới.
Chung Hồng Ngọc nhìn gương mặt hoàn toàn không có gì thay đổi, thậm chí hình như càng trẻ tuổi hơn, nàng nhất thời hơi hoảng hốt, chẳng qua vẫn thi lễ:
- Bái kiến đảo chủ!
- Hồng Ngọc, ngươi cuối cùng đã trở về rồi. Sau khi từ biệt mấy chục năm, bây giờ đã là Luyện Khí viên mãn, ngươi có nắm chắc đột phá Trúc Cơ không?
Phương Tịch cười và hỏi một câu.
- Ta dốc hết tài sản, còn có linh thạch đảo chủ cho đã thu được một viên Trúc Cơ Đan phẩm chất kém ở phòng giao dịch của chợ đêm...
Chung Hồng Ngọc lần lượt kể về chuyện đã xảy ra, bao gồm chuyện mình làm sao gặp phải truy sát, cũng như giết chết kẻ địch l.
- Ồ? Ta đã nghĩ tại sao trên người ngươi lại có Huyết Hồn Tơ?
Thần thức mạnh mẽ của Phương Tịch đảo qua, đã sớm phát hiện ra trên thân Chung Hồng Ngọc có thứ không thích hợp. Hắn nghe vậy thì hiểu ra.
- Cái gì?
Chung Hồng Ngọc lại hoảng sợ biến sắc.
- Đây là thủ đoạn Trúc Cơ, ngươi không có thần thức tất nhiên khó có thể phát hiện ra được...
Phương Tịch mỉm cười và vung tay phải lên. Một bàn tay pháp lực màu xanh chộp lên trên thân Chung Hồng Ngọc, lại lấy ra một sợi tơ đỏ kỳ quái.
Sợi tơ đỏ này vừa xuất hiện, còn giãy giụa vặn vẹo muốn quay về trên thân của Chung Hồng Ngọc, lại bị Ất Mộc Chân Hỏa màu xanh đốt thành hư vô.
- Chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể thi triển ra bí thuật này, để lại một sợi tơ máu ở trên thân của thân tộc. Nếu ngươi giết chết thân tộc của hắn, sợi Huyết Hồn Tơ này sẽ ký túc ở trên người ngươi, mặc cho ngươi trốn xa tới nghìn dặm, vẫn sẽ bị hắn phát hiện và tìm được... Thi triển thuật này sẽ tiêu hao khá nhiều nguyên khí. Xem ra người này có địa vị rất cao trong lòng vị Trúc Cơ hậu kỳ này đấy.
Phương Tịch cười và giải thích vài câu. Sắc mặt Chung Hồng Ngọc biến đổi, lập tức quỳ xuống:
- Hồng Ngọc không có năng lực, đã khiến cho đảo chủ bị liên lụy...
- Thôi thôi, đây không phải là lỗi của ngươi.