Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 524 - Chương 524 - Che Chở 3

Chương 524 - Che chở 3
Chương 524 - Che chở 3

Phương Tịch còn muốn quan sát Chung Hồng Ngọc đột phá Trúc Cơ, bởi vậy căn bản không quan tâm tới đại trưởng lão Linh Kiếm Môn gì đó.

Đồng thời, chuyện này còn có một nửa là lỗi của hắn.

Nếu không phải hắn bảo Chung Hồng Ngọc thề phải quay về Long Ngư Đảo đột phá Trúc Cơ, không chừng nữ tử này đã sử dụng Trúc Cơ Đan ở bên ngoài, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nhưng theo Chung Hồng Ngọc thấy, đảo chủ mới là Trúc Cơ trung kỳ, đại trưởng lão Linh Kiếm Môn bất luận thực lực còn là thế lực đều vượt xa đảo chủ.

Vừa nghĩ tới mình nghĩ sai làm hỏng chuyện, thậm chí hại cả đảo chủ và người nhà, tim nàng lập tức đau như bị dao cắt.

- Ôi... với tâm cảnh của ngươi bây giờ, nếu ngươi bế quan đột phá Trúc Cơ tất nhiên sẽ thất bại. Vẫn nên chờ... chờ đến khi Linh Kiếm Môn tới trả thù xong, lại thử đột phá Trúc Cơ.

Phương Tịch liếc nhìn Chung Hồng Ngọc và thản nhiên nói.

...

Mấy ngày sau, một luồng ánh sáng hạ xuống bên ngoài Long Ngư Đảo, nhìn Huyền Mộc Đại Trận nhưng không tiến vào.

Độn quang thu lại, trong đó hiện ra một lão già mặc trường bào màu đen, mái tóc bạc trắng, lưng đeo trường kiếm.

Hắn nhìn Long Ngư Đảo, trong con mắt lóe lên ánh sáng mãnh liệt, quát lớn:

- Long Ngư Đảo Chủ Phương Tịch ở đâu?

- Gào gào!

Theo tiếng ngư long vừa kêu, sương mù tản ra, hiện ra một lối đi.

Phương Tịch đứng trên Thanh Giác Ngư Long, đi tới sát đại trận:

- Đạo hữu là ai?

- Lão phu là đại trưởng lão Linh Kiếm Môn Lý Như Kiếm. Ngươi còn không mau giao ra yêu nữ mơ ước Trúc Cơ Đan của tằng tôn ta, giết người đoạt bảo kia?

Lý Như Kiếm hừ lạnh một tiếng, khí tức pháp lực mạnh mẽ thuộc về Trúc Cơ hậu kỳ phát ra bốn phía.

“Đây là... đổi trắng thay đen à? Còn nhớ thương một Trúc Cơ Đan?”

Phương Tịch thấy buồn cười.

Hắn lắc đầu:

- Vì sao ta nghe Hồng Ngọc nói là tằng tôn và một đệ tử khác của ngươi giết người đoạt bảo trước?

- Hừ, lão phu nguyện lấy danh dự trăm năm của Linh Kiếm Môn ra đảm bảo, đạo hữu đừng tin nhầm lời của tiểu nhân nói mà không phân biệt đúng sai.

Trên mặt Lý Như Kiếm lóe lên vẻ mất kiên nhẫn.

Nếu không phải Long Ngư Đảo Chủ này có tu vi đạt đến Trúc Cơ trung kỳ, lại có một đại trận cấp hai làm con át chủ bài, còn qua lại thân thiết với mấy tu sĩ Trúc Cơ, hắn mới lười nói nhiều như vậy.

- Thôi thôi... Ta không quan tâm Chung Hồng Ngọc làm sao, ta cũng nói với đạo hữu một câu, Long Ngư Đảo ta có một quy định.

Phương Tịch cười tủm tỉm nói:

- Đó chính là... vừa vào trong đảo thì mọi ân oán đều tiêu tan! Mọi chuyện trong quá khứ đều không được nhắc tới, được ta che chở! Cho nên đạo hữu vẫn trở về đi...

Lý Như Kiếm hơi nheo mắt lại. Long Ngư Đảo Chủ này đã không thèm che giấu ý định bao che nữa rồi. Hắn cười lạnh nói:

- Ngươi thật lớn lối, dám nói có ân oán gì cũng tiêu tan. Chẳng lẽ ngươi là chưởng môn Huyền Thiên Tông sao?

- Ta đã biết mà... Nếu nói đạo lý có tác dụng còn cần tu luyện pháp thuật làm gì?

Phương Tịch thở dài một tiếng, tiếp theo cao giọng nói:

- Lý Như Kiếm, ngươi có dám leo lên đảo đánh một trận không?

- Ngươi chẳng qua ỷ vào một môn trận pháp cấp hai, Linh Kiếm Môn ta có truyền thừa nhiều năm, lẽ nào không có Phá Cấm Phù cấp hai dự trữ sao?

Lý Như Kiếm châm chọc, nhưng không công kích vào trận.

Hắn không ngốc. Nếu chẳng may mình leo lên đảo, đối phương thật sự có dụng tâm độc đóng cửa đánh chó, thậm chí có mấy bằng hữu tốt Trúc Cơ mai phục bao vây tấn công, cho dù hắn là Trúc Cơ hậu kỳ cũng sẽ phải chết.

- Cũng được... Ta không mượn lực trận pháp, mời đạo hữu leo lên đảo đánh một trận. Nếu đạo hữu thắng, tùy ý xử lý Chung Hồng Ngọc. Nếu ta thắng, vậy chuyện này dừng ở đây. Ngươi thấy thế nào?

Phương Tịch nhìn Lý Như Kiếm và đưa ra một đề nghị khiến hắn động lòng.

Sau nửa tháng, một cầu vồng xanh bay tới bên ngoài Long Ngư Đảo và hạ xuống trên bến tàu, hiện ra bóng dáng Lưu Tam Thất với chòm râu dê, đầu cài trâm gỗ mun, cõng hòm thuốc.

- Hôm nay, Long Ngư Đảo thật náo nhiệt.

Hắn nhìn linh thuyền bên dưới và lầm bầm tự nhủ.

Không bao lâu, lại có một độn quang trăm hoa bay tới, khiến ánh mắt Lưu Tam Thất sáng ngời, tiến lên chào:

- Đào Linh Tiên Tử cũng tới sao?

Nguyễn Tinh Linh hạ xuống trên đảo, khiến tu sĩ xung quanh lần lượt hành lễ.

Trước đây, nàng đánh bại Sùng Như Hổ lại thống trị Vạn Đảo Hồ nhiều năm, mơ hồ có danh hiệu đứng đầu Vạn Đảo Hồ.

Lúc này, nàng nhìn thấy Lưu Tam Thất cũng dịu dàng đáp lễ:

- Đúng vậy... Dù sao Phương đạo hữu khiêu chiến đại trưởng lão Linh Kiếm Môn, chuyện quan trọng như vậy, ta làm sao có thể không đến được?

Nhìn nàng mỉm cười giống như hoàn toàn không lo lắng tới cuộc chiến, Lưu Tam Thất không nhịn được hỏi một câu:

- Nguyễn tiên tử coi trọng Phương đạo hữu như vậy... Nhưng Lý Như Kiếm là đại tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, pháp lực gần như gấp đôi trung kỳ chúng ta. Hơn nữa, Linh Kiếm Môn xuất hiện nhiều kiếm tu. Canh Kim Kiếm Quyết của người này đã nổi danh chấn động Việt Quốc. Cho dù là lão tổ Tống gia Trúc Cơ viên mãn năm đó cũng phải nể mặt hắn vài phần…

Bình Luận (0)
Comment