Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 527 - Chương 527 - Di Tích Hiện Thế

Chương 527 - Di tích hiện thế
Chương 527 - Di tích hiện thế

Trong Ất Mộc Thần Quang Tráo, Phương Tịch giơ tay phải ra. Ất Mộc Thần Quang ngưng tụ, hóa thành một thanh phi kiếm bằng gỗ màu xanh dài gần một thước.

Trên mũi kiếm có vân gỗ, chỗ chuôi kiếm còn có khắc hoa văn trang trí.

Mặc dù nó được sử dụng Ất Mộc Thần Quang biến thành, nhưng các tu sĩ Trúc Cơ có mặt ở đó không ngờ đều tưởng nhầm đó là một thanh linh khí chân chính!

- Đi!

Phương Tịch bấm tay bắn ra. Ất Mộc Thần Kiếm lập tức hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh sẫm kéo theo dải cầu vồng màu xanh dài một trượng, giống như một con Giao Long giơ nanh múa vuốt lao về phía Lý Như Kiếm!

Không chỉ có vậy, trên thân kiếm thậm chí còn có sấm chớp lập lòe, xuất hiện Ất Mộc Thần Lôi màu xanh da trời!

Trong nháy mắt sấm sét bắn ra!

Ánh chớp còn nhanh hơn ánh kiếm, phát sau mà đến trước, đánh vào trên thân Lý Như Kiếm!

Xoẹt!

Ánh chớp màu xanh tản ra xung quanh, không ngờ trên toàn thân Lý Như Kiếm hiện ra một tầng ánh kiếm sắc bén đến cực điểm, so với phòng ngự linh tráo bình thường hoàn toàn khác một trời một vực, giống như con nhím vậy đánh tan ánh chớp kia!

- Rất tốt, ngươi đáng để lão phu ra kiếm!

Lý Như Kiếm hét to một tiếng và giơ tay rút kiếm.

Một cầu vồng màu vàng kim xuất hiện, kiếm khí sắc bén khiến những tu sĩ Trúc Cơ ở đây đều không khỏi nheo mắt lại.

Ầm ầm!

Giống như gỡ mìn trên bãi đất, ánh kiếm màu vàng kim giống như kèm theo mưa gió, chém vào trên Ất Mộc Thần Kiếm phía sau, cắt đứt dải cầu vồng màu xanh, khiến Ất Mộc Thần Kiếm phải bay ngược về phía sau!

- Là dị bảo... Kinh Lôi Kiếm!

U Nguyệt Tử không khỏi biến sắc:

- Không ngờ Lý đạo hữu lấy ra món bảo vật truyền thừa Linh Kiếm Môn này ra ngoài...

Trong mật thất.

Lấy Tụ Linh Trận tụ lại linh khí đạt tới cấp ba, hình thành sương mỏng mắt trần có thể thấy.

Chung Hồng Ngọc ngồi xếp bằng, khuôn mặt nghiêm túc đến cực điểm.

Nàng yên lặng vận chuyển Huyền Âm Công, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng phát giác được trạng thái bản thân đạt tới đỉnh phong, liền không chần chờ nữa, nuốt viên Trúc Cơ Đan kia xuống.

Trong tĩnh thất sát vách, thần thức của Phương Tịch yên lặng chú ý nhất cử nhất động của Chung Hồng Ngọc.

Lấy thần thức còn mạnh hơn Trúc Cơ hậu kỳ mấy phần của hắn bây giờ, đừng nói Chung Hồng Ngọc, dù là Nguyễn Tinh Linh ở đây, cũng không thể phát hiện.

- Bắt đầu...

Phương Tịch yên lặng nhìn Chung Hồng Ngọc trúc cơ, đầu tiên là linh khí thiên địa hội tụ, cọ rửa toàn thân!

Bây giờ Chung Hồng Ngọc mới hơn 40 tuổi, chính là thời điểm cường thịnh, thân thể không có lưu lại ám thương, vấn đề không lớn...

Quả nhiên, ở dưới thiên địa nguyên khí cọ rửa, biểu lộ của Chung Hồng Ngọc hơi có vẻ thống khổ, gương mặt đỏ bừng, nhưng ở dưới dược lực của Trúc Cơ Đan, kinh mạch của nàng chịu đựng linh khí cọ rửa, bắt đầu hội tụ về phía đan điền khí hải.

- Pháp Lực Quan? Căn cơ của nàng coi như vững chắc, chính là linh căn trung phẩm, tu hành Huyền Âm Công cũng không tầm thường, giống như còn mạnh hơn lúc đó ta một chút...

- Về phần Thần Thức Quan sau cùng? Mặc dù nàng ở dưới ta che chở trưởng thành, nhưng sau đó lại bị đuổi ra đảo, trải qua các loại tranh đấu liều mạng, lại lực khắc phỉ tu, lấy được Trúc Cơ Đan... phương diện tâm tính còn mạnh hơn Vi Nhất Tịch, Ngôn Hồng Tụ không ít.

- Tổng hợp mà nói, vẫn có khả năng trúc cơ.

Con mắt của Phương Tịch nheo lại.

Thời gian trôi qua không biết bao lâu.

Chung Hồng Ngọc cảm nhận được pháp lực trong đan điền khí hải sền sệt, không khỏi điều động dược lực của Trúc Cơ Đan xông vào Nê Hoàn Cung!

Ầm ầm!

Đầu nàng oanh oanh, sau đó mi tâm giống như mở con mắt thứ ba!

Thần thức!

Thần thức vừa ra, lập tức áp bách đan điền khí hải, khiến cho pháp lực hóa lỏng!

Ngoài mật thất, linh khí thiên địa hội tụ, hình thành vòng xoáy, không ngừng chui vào trong đó.

Một màn này bị Ngôn Hồng Tụ ở ngoại giới nhìn thấy, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ ghen ghét, ảm đạm, hâm mộ...

- Thành công trúc cơ.

Bóng người Phương Tịch lóe lên, đã đi tới bên người Chung Hồng Ngọc, bàn tay đặt ở vị trí bụng của nàng.

- Đảo chủ...

Chung Hồng Ngọc vừa thẹn vừa vội, nhưng không dám phản kháng, chỉ có thể coi Phương Tịch không tồn tại, toàn lực luyện hóa linh khí thiên địa, hóa thành pháp lực thể lỏng.

Thần thức của Phương Tịch trực tiếp tiến vào đan điền nàng, nhìn một cái không sót gì.

- Ừm?

Thời điểm Chung Hồng Ngọc thành công Trúc Cơ, vượt qua đại cảnh giới, dịch kinh tẩy tủy.

Thần thức của Phương Tịch rốt cục có chỗ phát hiện!

Trong đan điền nàng, có từng tia ngân quang lấp lóe, hóa thành từng phù văn huyền ảo không trọn vẹn.

Loại phù văn này chỉ thoáng tức thì, mang theo một loại ba động quấy nhiễu hư không nào đó.

Ngay sau đó, hết thảy khôi phục bình thường, tựa hồ vừa rồi phát sinh hết thảy, chỉ là ảo giác của Phương Tịch mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment