Tiếp theo, khí tức cả người hắn như gỗ mục ven đường, hơi không chú ý sẽ bị xem nhẹ bỏ qua.
- Ừm... Thuật này không tệ.
Phương Tịch tán thưởng, qua lại ở trong Linh Dược Cốc.
Mà lúc này, Hạ Hầu Tôn tóc đã trắng phơ, long còng, nghỉ ngơi ở cạnh linh điền.
Đi theo bên cạnh hắn, là Thái Thúc Hồng thành thục hơn không ít.
- Tôn thúc, nghỉ ngơi một chút đi...
Thái Thúc Hồng đưa qua một túi nước.
- Ai...
Hạ Hầu Tôn uống một hớp, ngồi ở trên tảng đá bên cạnh linh điền, lấy ống nõ điếu hút thuốc.
Bầu không khí tựa hồ có chút trầm thấp. Sau một hồi lâu, Hạ Hầu Tôn mới phun ra một làn khói:
- Có nghe nói tin tức Linh Không Đảo không...
- Nghe nói, tháng trước gia chủ Ngôn gia Ngôn Đông Thanh thành công Trúc Cơ, bây giờ đã là Trúc Cơ kỳ.
Thái Thúc Hồng trầm ổn trả lời.
- Ngôn gia... Ha ha, lúc trước lão tổ Ngôn gia Ngôn Vô Tuất còn chưa trưởng thành, kém xa thượng tam gia chúng ta, kết quả bây giờ đã thành gia tộc Trúc Cơ, trấn thủ một phương, có linh đảo cấp hai, còn nắm giữ phường thị, ngày thu đấu vàng...
Hạ Hầu Tôn nhìn Thái Thúc Hồng:
- Ngươi là linh căn thượng phẩm... Lần di tích này cơ hội khó được, nhất định phải bắt lấy, Trúc Cơ, Trúc Cơ a!
- Tôn thúc, ta đã biết.
Thái Thúc Hồng cúi đầu.
...
- Ồ? Ngôn Đông Thanh Trúc Cơ rồi?
Phương Tịch đứng ở một bên, hai người này lại tựa hồ như căn bản chưa từng phát hiện, nói rất nhiều sự tình. Hắn nghe nửa ngày, sau đó quay người rời đi.
Ngôn Đông Thanh có thể Trúc Cơ, Phương Tịch không ngoài ý liệu.
Dù sao những năm gần đây nương theo Linh Dược Viên của Phỉ Thúy Đảo bị công hãm, Kim Ngọc Linh Chi tràn ra ngoài, quả thực làm cho không ít tán tu nắm lấy cơ hội, thành công Trúc Cơ.
Ngôn gia có một thành lợi ích của phường thị, ở gần hồ thưởng trước ánh trăng, cầm được một viên Trúc Cơ Đan cũng không phải việc khó gì.
Một đạo quang hoa từ phương xa bay tới, rơi ở ngoài Long Ngư Đảo, hiện ra một trung niên nhân tướng mạo nho nhã.
Trung niên nhân nhìn đại trận của Long Ngư Đảo, cũng không cưỡng ép xâm nhập, mà kích hoạt một tấm Truyền Âm Phù.
Sau một lát, trên Huyền Mộc Đại Trận lóe lên quang hoa, hiện ra một thông đạo.
Trung niên tiến vào thông đạo, tựa hồ hết sức quen thuộc với Long Ngư Đảo, thẳng đi vào Trường Thanh Các.
- Ngôn Đông Thanh cầu kiến đảo chủ!
Hắn đến bên ngoài Trường Thanh Các, đầu tiên là nhìn hư không thi lễ một cái, sau đó mới cất cao giọng nói.
- Ngôn đạo hữu đã đột phá Trúc Cơ, chính là người trong đồng đạo, cần gì khách khí như thế?
Thanh âm của Phương Tịch vang lên bên tai Ngôn Đông Thanh, khiến cho sắc mặt người này hơi đổi.
- Lên đây đi!
Nghe Phương Tịch phân phó, Ngôn Đông Thanh sửa sang lại y phục, đi lên Trường Thanh Các.
Đến đỉnh Trường Thanh Các, Ngôn Đông Thanh đang muốn nói gì đó, nhìn thấy Phương Tịch, không khỏi giật nảy mình.
Chỉ thấy Phương Tịch lúc này, không chỉ gương mặt gầy gò, thậm chí thân thể gầy như que củi, giống như thây khô!
- Đạo hữu mời... trước đó ta đang suy tư một môn bí thuật, có chút thu hoạch, nhưng biểu tượng này lại có chút doạ người, xin thứ lỗi...
Phương Tịch mỉm cười, pháp lực toàn thân phun trào, từ khô bại chuyển quang vinh, huyết nhục nhanh chóng tràn đầy, lại khôi phục bộ dáng mỹ thiếu niên.
Hắn cũng không có gạt người, trước đó lòng có cảm giác, lại luyện thành một môn Nhẫn Tử Thuật trong Khô Vinh Quyết!
Bí thuật này giống như Quy Tức Công, chuyên môn sử dụng ở thời điểm tu sĩ bị trọng thương.
Nghe nói sau khi thân hóa gỗ mục, bất luận thương thế nặng bao nhiêu cũng có thể kéo lại một chút hi vọng sống, đồng thời khí tức thu liễm đến gần như tịch diệt, chờ đợi thương thế phục hồi từ từ.
- Túi da đối với tu sĩ chúng ta mà nói chỉ là biểu tượng, ngược lại chúc mừng đảo chủ thần công đại thành...
Ngôn Đông Thanh chỉ hơi kinh ngạc, sau đó cười rạng rỡ lấy lòng.
Hắn nhìn rất rõ ràng, mặc dù mình Trúc Cơ, nhưng mới Trúc Cơ sơ kỳ, tự nhiên cần tìm một bắp đùi.
Mà ở Vạn Đảo Hồ, bắp đùi tốt nhất tự nhiên chính là vị Long Ngư Đảo Chủ này.
Thực lực của đối phương còn dạng trên Trúc Cơ hậu kỳ, tuyệt đối là một trong mấy chỗ dựa vững chắc ở Việt quốc.
Huống chi... tuy bây giờ tu sĩ ở Vạn Đảo Hồ nhiều, nhưng đợi khai thác di tích xong, cuối cùng sẽ rời đi.
Nhưng vị Long Ngư Đảo Chủ này lại ở Vạn Đảo Hồ, lại thêm quan hệ của Ngôn Doanh và phường thị, không bái bến tàu này, còn bái cái nào?
- Đúng rồi, còn chưa chúc mừng Đông Thanh ngươi thành công Trúc Cơ.
Phương Tịch vỗ vỗ tay, để thị nữ dâng linh trà.
- Đông Thanh có thể Trúc Cơ, đều là nhờ tài nguyên của phường thị, năm đó nếu không có đảo chủ mở miệng, Ngôn gia ta tuyệt đối không thể chiếm tài nguyên như thế... Đại ân đại đức, Đông Thanh một mực ghi nhớ trong lòng, cố ý chuẩn bị chút lễ vật, còn xin đảo chủ nhận lấy!
Ngôn Đông Thanh hành lễ, đưa lên một hộp quà.
Phương Tịch phất tay tiếp nhận, đưa đến trước mặt mình.
Sau khi mở ra, từng vầng sáng màu tím tràn ra.